Người dịch: Rei
Tô Ly Ly vừa ló đầu vào sân đã thấy Trình thúc đang
ngồi trên mấy miếng ván gỗ chồng chất lên nhau, nhìn Mộc Đầu chạm trổ một tấm gỗ.
Nàng vội vã đi vào, cả hai người ngẩng đầu lên nhìn lạnh lùng. Tô Ly Ly đang thở
dốc nhưng vẫn bày ra bộ dạng thả lỏng, cười hì hì hỏi: “Trình thúc vẫn chưa đi
ngủ sao?”
Bệnh ho của Trình thúc đã đỡ đi một chút, thần sắc
cũng khá lên, nhìn thấy nàng bình an trở về, gật đầu nói: “cũng đến lúc ngủ rồi,
tiểu chủ nhớ đi nghỉ sớm.”, quay người đi súc miệng. Tô Ly Ly ngồi cạnh Mộc Đầu,
ngơ ngẩn không nói. Mộc Đầu mượn ánh lửa từ nhánh gỗ tùng tẩm dầu đang cháy,
lôi lên một miếng gỗ vuông vức dài cả thước, khắc lên một chữ Thọ.
Vừa mới phác ra mấy đường viền, Tô Ly Ly đột nhiên
đứng dậy, nhìn về hướng đại sảnh của cửa tiệm, hỏi: “còn bao nhiêu công việc
chưa hoàn thành?”
Mộc Đầu cũng không ngẩng lên, vừa khắc vừa trả lời:
“Ba khối gỗ bách của tiệm áo liệm phía Tây đường đã xẻ xong, ngoài ra hai cái
đã lót đáy và ghép lại, chỉ còn đợi sơn nữa là được. Trên bàn còn có hai khối gỗ
chưa động đến, theo lịch tháng ba sẽ giao hàng, vừa mới đặt cọc."
Tô Ly Ly xoay người lại, nhìn sang phía bên kia bờ
tường, có chút thất thần, không biết tự nói với mình hay là hỏi hắn “ta nên
chuyển đi đâu mới tốt đây?”
Vừa rồi ở sương phòng của Minh Nguyệt lâu, nàng vẫn
trấn tĩnh thản nhiên, thần sắc bình ổn, thế mà giờ đây ánh mắt như chim vừa
thoát chết lại đậu phải cành cong, ẩn sâu trong đó là sự sợ hãi hoảng hốt.
Mộc Đầu ngừng lại, bỏ dao xuống, ngẩng đầu lên nhìn
nàng, thanh âm bình tĩnh thản nhiên: “quán thịt dê Thuận Phong ở góc đối diện
có mặt tiền cũng ổn, muốn chuyển thì chuyển qua đó đi.”
Thanh gỗ tùng tẩm dầu bùng lên tạo ra ánh lửa sáng
rực, hình bóng chiếu lên bốn bề lung lay chao động, trong chốc lát lại tan biến.
Trước mắt tối đi, trong sân chỉ còn lại màn đêm đen như mực, mắt nhìn cũng như
không. Tô Ly Ly không nhận ra phương hướng, chần chừa một lúc, rồi theo hướng
vào hậu viện mà đi, mới đi vài bước, cánh tay đã bị kéo lại, là Mộc Đầu đang
tóm chặt lấy tay nàng.
Nàng bỗng nhiên quay đầu, trong màn đêm đen kịt,
ánh mắt cuối cùng cũng nhìn ra được khuôn mặt Mộc Đầu. Mộc Đầu đứng lên, mấy
ngón tay vẫn giữ chặt nàng, “Cô định đi đâu?”
Tô Ly Ly cúi đầu suy nghĩ một hồi, cất giọng vừa
nhanh vừa nhẹ tênh: “Ta cũng không biết, ta phải đi, bọn họ sắp tìm tới ta rồi.”
"Ai sắp tìm đến cô?” Mộc Đầu cất giọng ôn nhu
hỏi.
Mất một lúc câu hỏi này của hắn mới vào được đầu Tô
Ly Ly, ai sắp tìm ra ta đây. Nghĩ lại chuyện này, Tô Ly Ly đột nhiên tỉnh ra một
chút, thần sắc đã không còn hoảng loạn như trước, nhưng cũng không nói gì, vẫn
để hắn giữ lấy tay nàng, đáy lòng tựa như cần lực độ và nhiệt độ này để chống đỡ.
Mộc Đầu yên tĩnh đợi một lúc, lại tự nói tiếp: “Lần
trước đi đào trộm mộ gặp quỷ hay sao?”
Tô Ly Ly gật đầu, “Ta… ta sợ là bị người ta nhắm
vào rồi.”
“Cô đã làm gì để người ta nhắm?”
“Ta cũng không biết, ngươi đừng hỏi nữa.” Tô Ly Ly
thở dài.
“Ta không hỏi nữa vậy. Chỉ là có nhiều việc sợ hãi
cũng chẳng làm được gì, cô hà tất phải sợ.” Mộc Đầu kéo tay nàng đặt vào lòng
bàn tay mình giữ chặt, “Lần trước, khi cô cứu ta đã từng thấy sợ hay chưa? Cô bảo
nếu kẻ thù ta tìm đến thì đừng oán trách cô, nhưng cô có từng nghĩ tới, nếu như
kẻ thù của ta đến thật, không phải ta trách cô, mà là cô sẽ hận ta vì đã bị ta
làm liên lụy.”
Tô Ly Ly há miệng ra định nói rồi lại thôi, trong
lòng vẫn hiểu điều đó, chỉ là không hiểu tại sao vẫn làm như vậy. Vẫn biết rõ cứu
hắn là nguy hiểm vẫn cứ cứu. Trong bóng đêm, đôi mắt Mộc Đầu sáng rực, cười
nói: “Lần đó cô không sợ thì bây giờ cũng không cần phải sợ. Đời này không có
gì đánh đổ được chúng ta ngoài bản thân mình.”
Mộc Đầu không nói thừa, những lời nói ra chẳng bao
giờ là vô nghĩa. Tô Ly Ly nhìn đôi mắt lấp lánh như sao của hắn, trong lòng âm
thầm hối lỗi: hôm nay ta còn thấy họ Kỳ kia … Kỳ Phượng Tường đẹp trai hơn Mộc
Đầu, thực ra Mộc Đầu đẹp trai hơn nhiều. Nghĩ tới từ “chúng ta” mà hắn vừa
dùng, nghe qua có vẻ như không có gì, ngẫm kỹ lại thấy có chút thân mật. Lại
nghĩ tới bàn tay ấm nóng dễ chịu của hắn, mặt bỗng nóng lên, giơ tay tát một
cái lên má không nặng không nhẹ, âm thầm tự rủa: Tô Ly Ly, mày có phải bị điên
rồi không!
Mộc Đầu thấy nàng cuối cùng cũng đã không còn thất
thần như trước, nhưng thái độ lại càng kỳ cục khó đoán hơn, sững sờ mất một
lúc, lại hoảng hồn, ngập ngừng hỏi: “Tỷ tỷ, cô … cô rút cục đã gặp phải chuyện
gì mà kinh sợ như vậy, nhất thiết không được kìm nén trong lòng đến phát điên đấy.”
Tô Ly Ly xoay cổ tay thoát khỏi tay hắn, lắc đầu quầy
quậy: “Không có không có, hôm nay gặp phải vài việc kinh sợ, thần trí không được
minh mẫn.”
Hai người yên lặng đứng đó, cửa phòng có tiếng động,
Trình thúc cầm cây nến, áo choàng khoác hờ trên vai đang đứng ngay trước cửa,
ánh mắt không có biểu cảm gì, nói: “Tối lửa tắt đèn thế này, hai người còn đứng
đây làm gì,” Ánh sáng ngọn nến tuy mờ ảo, nhưng cũng đủ để Mộc Đầu thấy khuôn mặt
đỏ ửng của Tô Ly Ly, ngẩn người ra, lập tức cảm thấy trong lòng nảy sinh chút tạp
niệm.
Tô Ly Ly tránh ánh nến, đáp lại: “Biết rồi, ta đi
ngủ ngay đây.” Lần thứ hai trong buổi tối nay nàng phải lẩn nhanh như chuột, đi
thẳng vào phòng ngủ.
Mộc Đầu vẫn đứng đó nhìn nàng đóng sầm cánh cửa
phòng ngủ, quay đầu thấy ánh nến phản chiếu khuôn mặt già cỗi của Trình thúc,
không hiểu sao trong lòng cảm thấy mất mát, cúi đầu nhặt lên con dao và mảnh gỗ,
xoay một vòng, lại ném đi ván gỗ, tay cầm con dao khắc hình lá hẹ lớn kia đi một
mạch vào phòng ngủ.
Trình thúc giơ cao ngọn nến, bước ra vài bước, nhìn
Mộc Đầu đóng cửa, khuôn mặt đầy vẻ vô tội không hiểu đã xẩy ra chuyện gì.
Tô Ly Ly không thắp đèn, đứng tựa vào cửa, cũng
không rửa mặt chải đầu, nhắm mắt tự giễu, cảm thấy bản thân đúng là nhạt nhẽo hết
sức. Con gái mười lăm tuổi ở thư phòng vọng nguyệt, rơi vào lưới tình, nhưng những
thứ này không thuộc về Ngôn Hoan tỷ tỷ, cũng không thuộc về nàng. Dường như cuộc
sống yên tĩnh trong những năm gần đây vừa bị cướp mất, những lo lắng âm ỉ của
nàng cuối cùng cũng thành sự thực, mỗi ngày lại tiến đến gần hơn, cứ mãi như thế,
nàng không thể, và cũng không muốn hi vọng quá nhiều.
Đặt qua một bên những suy nghĩ vừa rồi, nàng ngồi
xuống mép giường, thả búi tóc xuống. ngón tay luồn vào chải lại từng ngọn tóc
đang rối như gỡ từng khúc mắc trong lòng, lại nghĩ tới cái người Kỳ Phượng Tường
kia. Chỉ cảm thấy người này có gì đó kỳ quái đáng sợ không nói ra được, trăn trở
một lúc đoán vẫn không ra, vùi đầu ngủ. Ngủ miệt mài một đêm không mộng mị thẳng
đến khi mặt trời lên gần ba cây sào mới tỉnh giấc. Đến lúc ngồi dậy thấy toàn
thân nặng nề, khoác áo vào đi thẳng ra nơi ngũ cốc luân hồi. (*)
(*): Nhà vệ sinh ^^
Vừa ra đến mái hiên gặp ngay Mộc Đầu đi ngang qua,
hỏi một tiếng “dậy rồi à.” Tô Ly Ly đã dậy nhưng vẫn chưa tỉnh, lơ mơ trả lời một
tiếng “Ừm”, xoa xoa bả vai.
Lúc quay về, nhìn trong sân mới sáng ra đã có bốn
năm miếng ván gỗ phế liệu, mặt đất đầy mùn cưa. Tô Ly Ly gãi đầu, ngáp dài, chỉ
mấy thứ trên mặt đất hỏi: “đều là ngươi khắc sáng nay cả sao?”
Mộc Đầu ậm ừ một tiếng.
Tô Ly Ly đến xem kỹ, miếng khắc chữ “Thọ”, mảnh khắc
chữ “Phúc”, đều là mấy chữ hay khắc trên quan tài. Lại nhìn thấy một tấm khắc
chữ “Tô”, Tô Ly Ly mặt biến sắc: “Mấy thứ này nhất định không được khắc lên mặt
quan tài. Chỗ chúng ta đây làm không bao giờ để lại dấu hiệu. Miễn cho khách
hàng nằm thấy thoải mái, đêm khuya rủ nhau tới cảm tạ, ta không chống đỡ nổi
đâu.”
Nói xong cũng không đợi nghe Mộc Đầu trả lời, mắt
nhắm mắt mở đi rửa mặt chải đầu rồi xuống bếp kiếm đồ ăn. Trình thúc ngồi bên
bàn uống sữa đậu, Tô Ly Ly nhón lấy một thanh bánh quẩy mua từ ngoài về, đang
xé từng miếng một bỏ vào miệng nhai thì nghe Trình thúc nói:
“Tên nhóc này, hôm nay trời chưa sáng đã thấy loanh
quanh trong sân, có vẻ là hôm qua không ngủ được.”
Tô Ly Ly hờ hững đáp: “Có lẽ do hôm qua hắn uống
quá nhiều trà đặc nên mất ngủ.” Khóe môi bất giác cong lên.
Mấy tháng sau đó, Tô Ly Ly vẫn lo Kỳ Phượng Tường
tìm đến tận cửa, thế mà hắn lại biệt tăm biệt tích không chút tin tức. Câu nói
“sau này gặp lại” cứ như một câu thần chú lợi hại khiến Tô Ly Ly không phút nào
dám lơi lỏng. Mộc Đầu cuối cùng cũng nhìn mãi thành quen, bình tĩnh đưa ra mấy
nơi địa thế tốt cho nàng chọn, chỉ nàng nên chọn tới chỗ như nào, chỉ hết tất cả
những tiệm trong phố, tiệm quan tài Tô Ký cuối cùng cũng không chuyển đi một
ly.
Thu đi Đông đến, Đông qua Xuân tới, từ ủ rủ chuyển
qua tiêu điều, rồi từ tiêu điều lại dạt dào sức sống.
Lúc trận tuyết đầu tiên của mùa đông đổ xuống, Tô
Ly Ly lại đi tìm Ngôn Hoan chuyến nữa. Ngôn Hoan nói Kỳ Phượng Tường là thương
nhân U Châu, tới kinh thành để thám thính tình hình buôn bán, giờ đã quay về U
Châu rồi. Lăn lộn chốn phong nguyệt đã bảy tám năm, nhìn gia thế từng người như
có hỏa nhãn kim tinh, những lời như này Ngôn Hoan không tin, Tô Ly Ly cũng
không cho là thật. Nhưng biết hắn không ở kinh thành, gánh nặng trong lòng đã
vơi đi một nửa.
Tâm tình đã tốt lên, lúc về nhà đi ngang qua một cửa
tiệm binh khí, liền bỏ ra hai mươi lượng bạc mua một thanh kiếm tốt. Đến nhà, Mộc
Đầu đang dọn đống tuyết đọng trên ván gỗ, chuẩn bị làm việc, nhìn thấy kiếm ánh
mắt lộ vẻ vui mừng. Một thời gian dài không động tới đao kiếm, tay chân cũng ngứa
ngáy, thốt lên một tiếng rồi rút kiếm ra khỏi vỏ, khen ngợi: “Tốt, tốt. Mặc dù
mũi kiếm không đủ mạnh, lưỡi kiếm không đủ dẻo dai nhưng hàng chợ được như vậy
cũng coi như không tồi.
Nghe hắn nói vậy, Tô Ly Ly thật muốn đạp một cước,
mười lượng bạc, nửa năm tiền ăn đổi lấy một câu “hàng chợ thế này cũng không tồi”?
Thời gian trôi qua, Mộc Đầu đã thành thạo hết mọi
việc trong tiệm quan tài, từ sửa chữa, đánh bóng, đóng ván, lót keo, quét sơn,
không gì là không làm được. Những lần đầu làm quan tài, nắp không vừa với thân,
được Tô Ly Ly chỉ giáo thêm vài lần, cuối cùng cũng làm được, dần dần đẽo gọt
ngày càng thành thục.
Qua mùa đông, biến động trong lòng Tô Ly Ly cuối
cùng cũng dứt, tiếp tục lo liệu việc trong nhà, cảm thấy những việc trải qua
trong đời đều không thể quay trở lại, bản thân cũng đã lo nghĩ quá nhiều.
Hôm nay uống hơi nhiều nước, đêm phải mò dậy, tiết
trời mùa xuân lành lạnh, một cơn gió lạnh thổi qua khiến nàng rùng mình, mơ hồ
cảm thấy trong thư phòng bên cạnh có tiếng động nhẹ.
Tô Ly Ly cau mày, chỉ sợ lão chuột gặm nhấm sách,
nhẹ nhàng bước qua, dùng chân mở cửa. Cảm giác u ám lúc ở ngôi miếu lần trước lại
trỗi dậy, dựng hết tóc gáy. Có cái gì đó quét qua người, Tô Ly Ly bỗng nhiên
nhìn thấy một bóng người, vừa ngẩng đầu lên, máu toàn thân dồn hết lên đỉnh đầu.
Một khuôn mặt đầy sẹo như hồi ở ở Định Lăng, da dẻ xám xịt y hệt như người chết,
đôi mắt âm u chòng chọc nhìn nàng
Nàng hét “A” lên một tiếng, đúng lúc tên mặt sẹo
vươn tay muốn tóm nàng, một lực đạo vững vàng đã kéo nàng lùi ra phía sau. Một
vật sáng loáng quét từ phía sau đâm lên, ép tên mặt sẹo phải thu tay lại. Eo Tô
Ly Ly bị nắm chặt, ném ra phía sau, đợi khi nàng đã đứng vững trong sân, hồi phục
tinh thần, dưới ánh trăng, Mộc Đầu đã động thủ với tên kia.
Mộc Đầu tung ra mỗi chiêu đều chiếm thế thượng
phong, vừa công vừa thủ. Tên mặt sẹo cũng ra chiêu công kích, bị Mộc Đầu bình
tĩnh đánh dùng kiếm thuần thục đánh trả lại. Một lát sau, mặt sẹo nheo mắt
nhanh như chớp đánh một quyền sang Mộc Đầu. Mộc Đầu vẫn không lùi bước, mũi kiếm
đâm tới, lạnh nhạt nói: “Dừng tay.”
Với chiêu này nếu không dừng lại, cố nhiên có thể
làm tổn thương tâm mạch người kia, thậm chí đến một cánh tay cũng không còn. Mặt
sẹo ra tuy ra chiêu chớp nhoáng nhưng thu lại cũng nhanh y hệt, vừa co tay lại,
sát ý cuồn cuộn vừa rồi trong nháy mắt cũng ẩn hết, bộ dạng như thấy ma nhìn
sang Mộc Đầu, hồi lâu mới nói: “Chiêu thức của ngươi linh hoạt, nhưng nội lực
không đủ, đánh không lại ta.”
Mộc Đầu không bác bỏ, chỉ nói ngắn gọn: “Đây là lần
thứ ba ngươi tới, nếu lần sau còn gặp lại, ta tuyệt đối không nương tay.” Thu
tay về, mũi kiếm rạch một đường sắc lẻm qua không khí, tỏ rõ ý chí sắt đá.
Tô Ly Ly chỉnh trang lại y phục, nhìn hai người đứng
sừng sững mặt đối mặt trong sân. Sát khí vẫn lởn vởn trong không trung. Gió đêm
thổi tới mang theo hơi lạnh đầu xuân, vuốt ve mớ tóc lộn xộn mềm mại của nàng.
Cả người mặt sẹo thẳng tắp không nhúc nhích, tựa hồ đang suy nghĩ có nên động
thủ hay không. Mộc Đầu cũng không nhượng bộ, kiếm trong tay vẫn để nguyên không
nhúc nhích.
Tô Ly Ly trước nay vẫn có gan phá vỡ bầu không khí,
thấy xung quanh ngưng đọng nãy giờ, liền núp sau người Mộc Đầu, ló ra nửa khuôn
mặt, cố gắng bình tĩnh hỏi: “Ngươi tìm gì cứ nói ra, chỗ này ta quen thuộc lắm.”
Mặt sẹo liếc nàng một cái rồi lại quay đầu nói với
Mộc Đầu: “Ta nhận ra chiêu thức võ công của ngươi, hôm nay ta không đánh là nể
mặt sư phụ ngươi mà thôi.” Nói xong, y tung người nhảy ra khỏi sân, như một con
dơi biến mất vào bóng đêm.
Tô Ly Ly hậm hực: “Aizz… Ta nói với hắn, sao hắn lại
không ngó ngàng tới ta thế?!”
Mộc Đầu cũng không thèm liếc nhìn nàng. Xoẹt một tiếng
tra gươm vào vỏ nói: “Cô trốn sau lưng ta, hắn ta làm sao mà nhìn tới cô được.”
Quay đầu nhìn Tô Ly Ly, “lần trước từ Định Lăng về hắn đã đi theo cô rồi, hai lần
trước hắn tới đều lật tung thư phòng lên. Thương thế chân ta chưa ổn, không dám
kinh động hắn.”
Tô Ly Ly sợ hãi: “Ta đóng quan tài, cũng đã cạy nắp
quan tài, cũng chưa từng gặp qua chuyện thế này.”
“Cô biết hắn ta tìm cái gì.” Mộc Đầu nhàn nhạt
buông một câu, giống như là tuyên bố một chuyện có thật chứ không phải đi hỏi
đáp án.
Tô Ly Ly ngập ngừng nói: “Ta… kỳ thực… ta cũng
không rõ. Lần trước ở Định Lăng, ta đứng canh cho Mạc Đại ca, vô tình nhìn thấy
người mặt sẹo kia đang thẩm vấn một tiểu thái giám, nói cần tìm vật gì đó.”
Mộc Đầu xem xét thần sắc nàng, thâm trầm hồi lâu mới
nói: “Cô không muốn nói thì thôi vậy, theo ta thấy hắn ta sẽ chưa dừng chuyện
này lại đâu.”
Tô Ly Ly nghe thấy không lọt tai, mấy lời này ý gì
chứ, dọa nàng sao? “cái gì mà ta không muốn nói, đến tên ta cũng nói cho ngươi
biết rồi, tên ngươi là gì ta còn chưa rõ.”
“Tô Ly Ly là tên thật sao?” Mộc Đầu nhìn thẳng nàng
hỏi.
Tô Ly Ly nghẹn lời, bị hắn quét qua một ánh mắt
khinh khỉnh. Mộc Đầu cầm kiếm quay người rời đi. Nàng túm lấy hắn: “ngươi đi
đâu vậy?”
“Về phòng ngủ! Một lúc nữa thôi là trời sáng rồi.”
Tô Ly Ly vẫn không buông tay ra, “Không được! Ngươi
phải ngồi ở sân với ta. Nhỡ khi … lát nữa … người kia…”
Mộc Đầu chỉ nhìn không nói không rằng, Tô Ly Ly van
nài: “Mộc Đầu, Trình thúc đi kéo gỗ còn chưa về, cả cái chỗ này ngoài ta ra chỉ
còn ngươi. Lỡ hắn nghĩ lại rồi quay lại giết ta, ngươi mà đi một cái là ta xong
đời luôn rồi.”
Mộc Đầu xoay người nhảy lên ngồi lên trên đống ván
gỗ, “Đằng sau hắn còn có người sai bảo. Chủ hắn đã không nói giết cô thì hắn
không dám giết đâu.”
Tô Ly Ly nhảy lên phía trước, cũng ngồi lên đống
ván gỗ cao hơn nửa người, lưng tựa vào đống ván gỗ xếp ngay ngắn đằng sau, “Sao
ngươi biết hắn còn có người ra lệnh?”
Mộc Đầu ngồi nhích vào một chút, ôm đầu gối, cân nhắc:
“cô nói lần trước ở Định Lăng hắn đang tra hỏi một tiểu thái giám. Đã là việc
liên quan tới nội viện hoàng cung thì chắc chắn không phải việc trên giang hồ.
Người vừa rồi không thuộc vào hàng quan quý, tức là làm việc cho người khác rồi.”
Tô Ly Ly ngẫm nghĩ một lúc nói: “Ngươi có biết vị đại
quan nào họ Kỳ không?”
“Trong triều thì không có.”
“U Châu thì sao?”
“U Châu… Có, trấn thủ U Châu Kỳ Hoán Thần.”
Tô Ly Ly cười lạnh, “chắc là vị Kỳ Hoán Thần này.”
Mộc Đầu nhàn nhạt nói thêm, “người đó đã qua ngũ tuần,
ba năm trước đóng quân ở U Châu, cai quản phương Bắc, là một vị lương thần.”
Tô Ly Ly châm chọc: “lương thần thời trị, gian thần
thời loạn.”
Mộc Đầu thâm trầm không nói, Tô Ly Ly ngồi co chân
bên cạnh hắn, tuy có hơi lạnh nhưng cảm giác rất an toàn. Tâm tình yên ổn trở lại,
cơn buồn ngủ lại kéo đến, được một chút đã gật gà gật gù. Mộc Đầu ngồi nhích một
chút về phía nàng, đưa bả vai cho nàng tựa vào. Tô Ly Ly dựa được một lúc, ngã
hẳn vào người hắn.
Trời dần sáng, không trung có tiếng động hơi trầm,
vừa giống tiếng chim hót, lại như từ mặt đất xung quanh phát ra, không có lấy một
tiếng người, thời gian và không gian tựa hồ như đảo ngược, không biết mình đang
ngồi ở đâu. Những quảng thời gian như thế này, như được tách ra từ sinh mệnh,
không liên quan gì tới quá khứ hay tương lai. Mộc Đầu an ổn nhìn bầu trời dần
chuyển sáng, phản chiếu lên xung quanh một màu bàng bạc.
Ánh nắng mặt trời đầu tiên chiếu rọi xuống sân, Tô
Ly Ly động đậy, đầu đang tựa vào bả vai Mộc Đầu, lưng tựa vào đống ván gỗ xếp
ngay ngắn, cơ thể được phủ lên một tấm chăn mỏng. Biết là nhân khi nàng ngủ, Mộc
Đầu đã đắp cho nàng, còn vén lại kỹ càng, trong lòng có chút trống rỗng, nhưng ở
một góc khác lại thấy ấm áp tràn đầy, có chút vui mừng âm ỉ khó nói thành lời,
tựa hồ như bị ánh nắng mặt trời làm cho lười nhác. Cảm giác như nàng đã ngồi tựa
thế này lâu lắm, lâu đến mức nàng không nhớ nổi.
Không khí trong lành mang theo chút hơi lạnh, nàng
tựa vào Mộc Đầu ngồi thêm một lúc không nhúc nhích, sau đó mới ngẩng đầu lên
nhìn hắn. Khuôn mặt Mộc Đầu được ánh nắng chiếu vào, một vùng sáng phủ lên từng
đường nét trên khuôn mặt, hắn đang nhìn lên các mái hiên sương phủ lên xanh
nhàn nhạt, ánh mắt bình lặng không gợn song.
Tô Ly Ly cũng nhìn theo hướng mái hiên, cười hỏi:
“Sao thế? Trên mái nhà có tiền sao?” Bởi mới thức dậy nên thanh âm còn hơi khàn
nhưng mang theo chút ngọt ngào trong trẻo.
“Không có”
Tô Ly Ly nghe hắn nhắc tới, mới đột nhiên nhớ ra Mộc
Đầu ở đây cũng đã được một năm rồi, trong lòng không hiểu sao lại muốn thời
gian trôi chậm một chút. Nàng ngước nhìn một bên khuôn mặt hắn, một năm qua Mộc
Đầu đã cao lên không ít. Mỗi ngày nói chuyện với hắn nàng đều phải ngước lên
nhìn, không biết tự lúc nào đã chênh lệch nhiều thế này. Mộc Đầu đón ánh mắt
nàng hỏi: “Cô nhìn gì vậy?”
Tô Ly Ly thở dài một tiếng, suy nghĩ hồi lâu, mới đặt
tay lên trên tay hắn, cất giọng ôn nhu: “ta chỉ muốn cả đời ngươi bình an,
không gặp chuyện như năm ngoái nữa.”
“Mộc Đầu” Tô Ly Ly thấp giọng gọi hắn, “giúp ta một
việc nhé.”
“Cô nói đi”
“Ta có một tỷ tỷ đang ở trong thanh lâu. Dù ta có
nhiều tiền hơn nữa cũng không thể chuộc nàng ấy ra. Ta muốn…ngươi lén đưa nàng ấy
ra ngoài.”
“Người ở chỗ nào? Tên là gì?”
Tô Ly Ly do dự một lúc, “cứ đợi mấy tháng nữa đã.
Ta lo lắng về vết thương trên chân của ngươi…Đợi đến lúc đó ta nói cho ngươi biết.”
Mộc Đầu định nói tiếp, ngoài cửa phụ đột nhiên có
tiếng động, Tô Ly Ly tập trung nghe ngóng, mừng rỡ kêu lên “Trình thúc về rồi.”
Mộc Đầu nhảy xuống khỏi đống gỗ, giơ tay đỡ Tô Ly
Ly, “cô đi nấu cơm, ta đi giúp Trình thúc kéo gỗ vào.”
Tô Ly Ly ôm tấm chăn, dựa vào cánh tay hắn, nhảy xuống
khỏi đóng gỗ sau đó đi làm việc của mình.
Tháng năm, thời tiết cũng chiều lòng người, gió hiu
hiu thổi. Minh Nguyệt lâu hoa trú liễu ngụ, là chốn bình yên ấm áp đã đến là
không muốn về. Ngôn Hoan đêm nay uống rượu đến nửa đêm, hơi say một chút, trở về
phòng, đầu váng mắt hoa nhưng ý thức lại vô cùng tỉnh táo. Nằm trên giường một
lúc, muộn phiền trong lòng mấy hôm nay đem trút cả vào rượu. Nằm tới canh tư,
rút cục cũng ôm chậu sứ rửa mặt nôn một hồi.
Lúc đứng lên bỗng thấy bên cửa sổ có một bóng người
trẻ tuổi vận y phục đen, tay khỏe hông hẹp, mặt mày tuấn lãng, hai mắt sáng như
sao, thừa dịp đêm đen gió mạnh mà lẻn vào. Ngôn Hoan tuy cảm thấy kỳ lạ nhưng vẫn
không kinh hoảng, chỉ ngẩn người đứng nhìn hắn. Bắt gặp mỹ nhân nôn mửa vốn là
chuyện chẳng hay ho gì, thế nhưng Mộc Đầu vẫn thần sắc thờ ơ lạnh nhạt hỏi: “Cô
là Ngôn Hoan?”
“Đúng vậy. Ngôn Hoan rút ra một khăn lụa lau chất bẩn
còn dính trên khóe môi, theo thói quen hỏi “Công tử xưng hô thế nào?”
Mộc Đầu mở miệng nói nhưng vẫn không trả lời câu vừa
rồi: “Ta tới đưa cô đi.”
Ngôn Hoan ngẩn người, “ai bảo ngươi đưa ta đi?”
“Tô Ly Ly.” Mộc Đầu tuy đã quen biết Tô Ly Ly hơn một
năm, nhưng đây là lần đầu tiên nói ra tên của nàng. Mấy chữ vừa chậm rãi thốt
ra, trong lòng bỗng dâng lên một cảm xúc khác lạ, biểu tình trên mặt có chút biến
đổi, trong đáy mắt lộ ra một chút dịu dàng.
Ngôn Hoan bắt gặp chút biến chuyển trên sắc mặt hắn,
cười lạnh, ánh mắt thẳng thừng quan sát Mộc Đầu từ trên xuống dưới một hồi lâu,
“Cô ấy dựa vào cái gì mà đưa ta đi?”
Mộc Đầu thấy ánh mắt nàng, nảy sinh chút tức giận,
“Chẳng lẽ cô muốn ở lại đây?!”
“Ta không muốn ở lại đây, nhưng cũng không muốn cô ấy
cứu ta ra!” Đã ngà ngà say, Ngôn Hoan không kiềm chế nổi cảm xúc.
Mộc Đầu hỏi: “Tại sao không muốn cô ấy cứu ra?”
Ngôn Hoan đáp: “Cô ấy muốn ngươi đến là ngươi liền
đến luôn?”
Ngừng lại một lúc, Mộc Đầu đáp: “Cô ấy rất muốn cứu
cô ra, vì vậy ta tới cứu.” Coi như là đáp trả lời nàng hỏi.
“Trên đời này không có chỉ trích nào không chịu được,
chỉ nhận không nổi ý tốt của người khác.” Ngôn Hoan cười cười có phần cô đơn,
cũng coi như đáp trả lời hắn.
“Cô là thế nào với cô ấy?” Mộc Đầu lại hỏi.
Ngôn Hoan bước từng bước từ từ tới gần, ngón tay lướt
lên áo hắn, chỉ còn một chút nữa sẽ chạm tới, Mộc Đầu lách người tránh
đi.
Ngôn Hoan như cười như không đáp: “Ngươi rất muốn
biết chuyện của cô ấy hay sao?”
Mộc Đầu hơi nheo mắt, đầu lông mày cau lại, mang
theo đôi chút lạnh lùng, “Ta vì cô ấy mà tới cứu cô, cô chỉ cần đi theo ta là
được rồi.”
“Ta không muốn đi!” Ngôn Hoan đáp lại, “Ta muốn kể
ngươi nghe một câu chuyện cũ, ngươi có muốn nghe không?” Nàng lại tiến tới gần
Mộc Đầu.
“Cô có thể kể.” Lần này Mộc Đầu không lùi lại, chỉ
xoay người ngồi xuống chiếc ghế thêu bên cạnh.
Ngôn Hoan lẳng lặng quan sát hắn một lúc, cúi người
ngồi trên chiếc ghế bên cạnh, rót ra một tách trà đã nguội, phát hiện ra có con
muỗi nhỏ nằm dưới đáy tách. Nàng lắc nhẹ tách trà trong tay, đôi mắt dõi theo từng
đợt sóng nước, con muỗi cố giãy dụa một lúc cũng đành cam chịu trôi theo nước
trà.
Ngôn Hoan bình tĩnh cất lời: “Cô ấy không tốt đẹp
như ngươi nghĩ đâu.”
“Rất lâu về trước có một vị đại thần lỡ xúc phạm
hoàng thượng. Hoàng thượng ra lệnh chém hết cả nhà ông ta. Năm đó, con gái ông
ta mới được năm tuổi, từ nhỏ có một tiểu nha hoàn làm bạn, là con gái của nhũ mẫu.
Cả hai người sinh ra cùng một ngày, nhưng đó lại là ngày xấu. Để tránh tai họa,
vị đại thần mang theo con gái bỏ đi. Nha hoàn trung thành kia cũng đi theo bên
cạnh, không rời một khắc. Suốt ba năm trốn Đông ẩn Tây, nếm qua bao nhiêu khổ ải.”
Giọng nói Ngôn Hoan hờ hững nhàn nhạt giống như đang kể một câu chuyện không
liên quan tới mình.
“Đến một ngày, quan phủ tìm ra họ. Trong lúc bị
truy đuổi, đại thần bị trọng thương khó mà sống lâu được. Vị tiểu thư ấy lúc đó
mới có tám tuổi, khi bị truy binh bao vây đã đẩy tiểu nha hoàn kia đóng giả mình
đứng ra chịu tội. Hoàng thượng bắt được cô bé thế thân ấy, cơn giận còn chưa
nguôi, nói rằng đại thần kia tự cho mình là thanh cao, gần bùn mà không dính
bùn, vậy khiến cho con gái hắn đi làm kỹ nữ, không cho ai chuộc ra.”
“Người thế thân kia bị đưa tới kỹ viện, học múa học
hát, mười ba tuổi đã phải đi tiếp khách. Mưa dầm thấm đất, cuối cùng cũng thành
quen.” Ngôn Hoan ngừng đong đưa tách trà. “Cũng giống như con muỗi vừa nãy, khổ
sở giãy dụa rồi cũng chết đuối. Đến một ngày, vị tiểu thư kia nẩy sinh thương
tình, vớt con muỗi lên. Ngươi nói xem, con muỗi vốn đã chết đuối, vớt lên để
làm gì nữa? Cho dù không chết cũng làm sao có thể nhận lấy ơn huệ vị tiểu thư
kia ban cho nàng?”
Tâm tình ngày càng kích động, “Ngôn Hoan từ khi
sinh ra tới giờ đã không được người ta thương yêu, sướng hay khổ đều là số là mệnh.
Ai giúp ta cũng được, chỉ cần không phải kẻ do cô ta phái tới!”
Nàng nói đến đây, nha hoàn và tiểu thư kia dù không
nói rõ là ai cũng có thể hiểu.
“Vị đại thần mà cô nói, chính là thái phó của tiền
thái tử Diệp Tri Thu.” Mộc Đầu lạnh lẽo buông một câu.
Ngôn Hoan rùng mình, “Ngươi rút cục là ai?"
Thần sắc Mộc Đầu biến chuyển không thể đoán ra, “Ta
có nghe qua chuyện của vị đại thần kia, cũng vừa khớp với những gì cô vừa nói.
Sao cô gái thế thân kia lại không nói mình là giả danh?”
Ngôn Hoan cười nhàn nhạt, “Cô ấy nói rồi nhưng chẳng
ai tin. Tiểu thư chạy rồi cũng khó mà tìm thấy. Ai cũng hi vọng đó là nàng ta,
vị nha hoàn kia trên đời này lại không thân không thích.”
Nàng nhẹ nhàng đứng lên, chân bước lảo đảo về phía
giường, vừa ngã lên giường, dường như trong lòng ngập tràn vui sướng, cũng lại
cảm thấy bi thương tràn trề, đột nhiên phá lên cười.
Mộc Đầu nhìn nàng ngà ngà say, trong lòng đã định
đánh ngất nàng trước rồi khiêng về. Vừa đứng lên, chỉnh lại vạt áo nói: “Ngôn
Hoan cô nương, xin thất lễ."
Trong tay Ngôn Hoan cầm một sợi dây thừng màu đỏ,
giơ tay ra nói: “Ngươi biết đây là gì không?”
Đầu Gỗ ngẩn người.
Nàng nắm lấy sợi dây, chầm chậm kéo, nụ cười tươi
như hoa, “Xem ra trước giờ ngươi chưa từng đến những chốn như thế này. Mỗi
phòng ở đây đều có một sợi dây như thế này, nhiều khách làng chơi đến thanh lâu
lôi những cô gái ở đây ra giày vò. Nếu gặp khách nào gây nguy hiểm đến tính mạng,
các cô nương sẽ kéo sợi dây này, từ lầu dưới sẽ lập tức có người lên ứng cứu.”
Giọng nói của nàng vừa dứt, cửa phòng đã “Rầm” một
tiếng mở ra, ba người đàn ông cao lớn bước vào, nhìn lên Mộc Đầu đang đứng giữa
phòng và Ngôn Hoan đang nằm trên giường, liền đứng sững tại chỗ, không hiểu
tình hình ra làm sao.
Ngôn Hoan đong đưa những ngón tay thon dài trắng nõn,
đôi môi đỏ thắm khẽ mở: “Kẻ trộm này lẻn tới phòng ta ăn cắp đồ, bắt lấy hắn.”
Mộc Đầu hít sâu một hơi, dường như không hề muốn
nhúc nhích, cũng như không hề nhìn thấy mấy người kia đang đưa tay tới đánh, thở
dài nói với Ngôn Hoan: “Ta tuy có thể đưa cô đi nhưng giờ lại không muốn nữa.”
Mắt vẫn không nhìn sang, chỉ duỗi tay đã bắt được một
quyền đang hướng về phía mình, thuận thế gập lại làm trật khớp cổ tay người
kia. Đoạn hắn nắm lấy hắn ném ra phía hai tên đang đứng đằng sau rồi tung người,
đạp lên thành cửa sổ thoát đi, chỉ trong giây lát đã biến mất trong màn
đêm.
Tô Ly Ly đang đứng đợi dưới giàn hồ lô, Mộc Đầu bỗng
nhiên phi qua tường nhảy vào, nhanh như chớp đã đứng trước mặt nàng.
Nhìn hắn chỉ đi về một mình, Tô Ly Ly thoáng chút sửng
sốt, lập tức kéo tay hắn hỏi: “Ngươi thế nào rồi? Có bị thương không? Sao lại
nhảy qua tường vào, không sợ vết thương trên chân…”
Mộc Đầu cười nhẹ cắt ngang: “Ta ổn, không có vấn đề
gì.”
Tô Ly Ly thấy bộ dạng hắn như mây bay gió thổi, giọng
nói cũng ấm áp không giống thường ngày, thắc mắc hỏi: “Ngôn Hoan đâu?”
“Có người bắt gặp, mà cô ấy cũng không muốn đi.”
Tô Ly Ly nghi ngờ Kỳ Phượng Tường giám sát Ngôn
Hoan, cúi đầu trầm tư nói: “Người đó là ai? Thế sao ngươi lại nói là tốt? Không
thể để nàng ấy rơi vào tay người khác được.”
Mộc Đầu thấy nàng lo lắng, cũng không nói nhiều, chỉ
bảo: “Tỷ tỷ này đối với cô vốn đã có chút hận ý, mưu kế của cô chưa chắc người
ta đã có chút cảm kích. Cô ấy đã không tiếp nhận tình cảm này, cô cũng nên dứt
khoát tránh xa cô ấy một chút mới là tốt.”
Tô Ly Ly kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào mắt
hắn, không biết hắn đã biết được đến đâu, cũng không biết nên nói gì. Ánh mắt Mộc
Đầu vẫn bình tĩnh không chút dao động giống như điệu bộ bình thường mỗi ngày. Hắn
bảo nàng cách xa Ngôn Hoan một chút, bất kể Ngôn Hoan có tức giận như thế nào,
đã nói những điều gì, Mộc Đầu vẫn chỉ nghĩ cho nàng, hoàn toàn tin tưởng nàng.
Tô Ly Ly mười năm phiêu bạt giang hồ, ẩn mình trong
phố, sướng khổ đều trải qua, chỉ cảm giác như tình cảm dịu dàng ấm áp của Mộc Đầu
vừa rồi đi thẳng vào tận tim, bi thương không nói thành lời, khóe mắt cảm thấy
chua xót. Nàng cụp mắt xuống, ủ rủ nói: “Ta biết nàng ấy hận ta, vốn dĩ cũng là
ta nợ nàng.”