Kinh thành
thời loạn. Cửa son rượu thịt ôi, ngoài đường xương chết rét.
(“Chu môn
tửu nhục xú, lộ hữu đống tử cốt” – Đỗ Phủ)
Một cỗ xe đơn
độc trên con đường nhỏ ở ngoại thành, 4 bánh xe nghiến lên mặt đất, cả xe phát
ra tiếng kẽo cà kẽo kẹt, chỉ sợ chạy nhanh một chút sẽ bung ra. Trong làn sương
mịt mù, thấp thoáng chiếc đèn lồng đỏ treo đằng trước, trên đề chữ “Tô” theo
lối chữ Lệ. Nét mực đen kịt, giấy đỏ tươi, ánh sáng phủ lên 3 thước mặt đường,
giữa đêm đầu xuân, trông hết sức quỷ dị.
Kéo xe là mấy
con la, trông bộ dạng uể oải y hệt cái cỗ xe chậm chạp kia. Người đánh xe mặc
một chiếc áo khoác da lớn, rụt cổ, cúi đầu, lắc lư ngủ gà ngủ gật, thi thoảng
quất roi lấy lệ. Đột nhiên phía trước vang lên tiếng quát lớn: “Để tiền lại
đây. Muốn còn mạng thì mau cút!”. Ba gã đàn ông cao lớn đứng chặn trước xe, một
gã lăm lăm cây đuốc.
Con la giật
mình dừng lại, xe kêu “Kít” một tiếng rồi cũng dừng. Không khí lạnh lẽo ngấm
vào tận xương cốt, vùng ngoại ô trống trải vắng vẻ khiến cho tiếng giậm móng
của con la càng vang vọng. Người đánh xe vẫn đang cúi đầu, chiếc áo khoác vẫn
không hề nhúc nhích, ánh sáng le lói từ cây đuốc không soi rõ bộ mặt.
3 tên trộm
lấm lét nhìn nhau, cảm thấy có chút cổ quái. Người đàn ông đứng đầu mặt vuông,
trán rộng, có vẻ to gan nhất, xông về phía xe lật tung tấm vải phủ. Trên xe
chất đống hàng hóa, hắn ta lấy cây đuốc soi vào, tất cả đều là gỗ. Phía ngoài
có mấy tấm ván quan tài đều được dây thừng ràng chặt. Trên nóc xe có một chiếc
quan tài cũ còn loang lổ mấy vệt bùn.
Tên cướp cõi
lòng khiếp đảm, đang sợ hãi thì đột nhiên trong quan tài phát ra tiếng rít the
thé như tiếng cú, âm thanh vừa sắc nhọn vừa kì dị “Két két két” 3 tiếng. Hai
tên trộm đứng trước người đánh xe đột nhiên giật mình nhảy dựng, thấy người
đánh xe chậm rãi dơ bàn tay xương xẩu lên, nắm lấy cổ xoay 2 vòng, đột nhiên
giật đầu đưa xuống dưới, cổ họng phát ra vài tiếng khàn khàn, nghe mơ hồ
“Cầm…đi”
Người đánh xe
dùng 2 tay đỡ đầu đưa lên, một khuôn mặt người chết quắt queo rùng rợn xuất
hiện trước mặt 2 tên trộm, con ngươi lồi ra, khóe mắt rỏ máu, vừa bi thảm vừa
kinh dị. Ba người đàn ông lập tức nhảy vọt “Aaaaaa! Có quỷ!!”, vừa hét to vừa
chạy trốn. Tuy còn trẻ có sức lực, thân thủ nhanh nhẹn nhưng vì quá sốc nên vấp
té dúi dụi, bò lăn bò toài.
Đèn lồng chợt
tắt, bốn phía lại chìm trong bóng tối. Một lát sau, có tiếng quất nhẹ, mấy con
la tiếp tục đi về phía trước, cỗ xe lại kẽo kẹt chầm chậm chạy. Chiếc quan tài
trên xe vang tiếng lộc cộc từ bên trong, sau một hồi, nắp hòm mở, trong bóng
đêm, một bóng người nhỏ nhắn nhanh nhẹn trèo ra.
Người nọ cẩn
thận đậy nắp quan tài lại, lần theo dây thừng qua phía đầu xe, chen chân ngồi
cạnh người đánh xe không đầu lúc nãy, không biết mò đâu ra một cái đánh lửa,
lắc lắc, cẩn thận tháo đèn lồng xuống, châm lại bấc đèn đã tắt. Ánh sáng chiếu
qua rõ mặt một cô gái ước chừng 14, 15 tuổi, mặt mày thanh tú đang thổi tắt
ngọn lửa trên vật dẫn.
Cô gái kia
mặc dù mặc y phục nam nhưng vẫn không giấu được vẻ xinh đẹp, nhìn qua người
đánh xe, cất tiếng cười trong như chuông bạc: “Nhanh thế đã tới đường lớn, có
thể hít thở không khí trong lành được rồi”. Nói xong, một tay nắm lấy đầu, một
tay kéo khóa áo khoác của người đánh xe. Người đánh xe duỗi thẳng cổ, từ trong
áo ló đầu ra, khuôn mặt tang thương tràn ngập ý cười. Cô gái cũng nắm lấy cổ
họng “két két” mấy tiếng như lúc nãy. Một già một trẻ cùng nhau cười to.
Chốc lát sau
đã ra khỏi con đường nhỏ, rẽ sang đường lớn thẳng vào thành, ánh mặt trời dần
lộ ra, thanh mát dễ chịu, người đánh xe trung niên ho 1 tiếng, bảo: “tiểu chủ,
bên ngoài trời lạnh đấy”.
Tô Ly Ly lắc
đầu không nghe, chợt nhìn đến pho tượng đầu quỷ đang cầm trên tay liền quay
sang làm mặt xấu với xa phu, sau đó thẳng tay vật kia vào sau xe chỗ đống ván
gỗ, mỉm cười nói: “Đám cường đạo này, giết người phóng hỏa đều dám làm, thế mà
lại sợ quỷ”. Nghe tiếng cót két của cỗ xe liền bảo “Trình thúc, xe này cũng nên
mang đi sửa rồi”
Trình thúc
đánh xe, thở dài: “Kinh thành chỗ nào cũng gặp cường đạo, thiên hạ này quả là
loạn mất rồi. Tiểu chủ, sau này đừng đi theo nữa, không an toàn đâu.”
Tô Ly Ly cười
tươi rói: “Dù sao chúng ta cũng không thiệt, càng không yên thì chúng ta càng
kiếm được nhiều tiền.” Nàng nhìn con đường đang dần hiện rõ trước trước mắt,
ngẩng đầu ngâm nga một bài dân ca du dương.
Tiếng hát
trầm bổng vang mãi trên con đường vào tận thành. Đường phố trong thành đang dần
thức dậy. Cỗ xe đi qua chợ bán thực phẩm phía sau phường Như Ý, dừng lại phía
trước một cánh cửa nhỏ ngay chỗ ngoặt. Tô Ly Ly nhanh nhẹn nhảy khỏi xe, tìm
chìa khóa cổng, quay lại bảo Trình thúc: “Thúc mua chút đồ ăn, ta lên trước mở
cửa.”
Trình thúc
đến gần đó mua 2 khúc măng, mấy người nông dân bán rau đã thân quen với họ từ
lâu, nhìn Tô Ly Ly mở cánh cổng nhỏ đi vào, mỉm cười: “Lão Trình, lại đi kéo
ván gỗ về rồi đấy à. Li Li nhà các người thật không dễ dàng gì, còn nhỏ vậy đã
phải một mình chèo chống cửa tiệm.”
Trình thúc
cười đáp: “Nghề gia truyền của tổ tiên, giữ lấy mà sống qua ngày thôi.”
Điền thẩm bán
đậu hũ cũng chen vào: “Qua hè năm nay là Li Li cũng mười lăm. Mặt mày thanh tú,
trông ra dáng thiếu nữ rồi.”
Trình thúc
chỉ cười không nói.
Đằng xa, chỉ
nghe Tô Ly Ly hét lớn: “Aaaa! Mẹ nó, ai chết trước cửa nhà ta thế này, thật là
biết chọn chỗ chết!”
Vương tiên
sinh viết chữ thuê lắc đầu thở dài: “Thật là thô tục quá.”
Trình thúc
vội vàng buông bó cải thảo trong tay, quay về phía chỗ ngoặt, đến trước cửa
tiệm. Tô Ly Ly đang ôm một tấm ván cửa, nhíu mày cắn môi nhìn dưới đất. Thì ra
trên bậc thang trước cửa có một người đàn ông úp sấp, quần áo rách tả tơi,
loang lổ máu đỏ thẩm, không hề động đậy, không biết sống hay chết.
Trình thúc
lật người kia lại, gạt mấy lọn tóc rối bời trên mặt xuống, kêu lên: “Tiểu huynh
đệ, mau tỉnh lại.” Người kia môi khô khốc, khuôn mặt gầy gò, yết hầu giật mấy
cái nhưng không sao mở mắt ra được. Tô Ly Ly đặt mấy tấm ván cửa qua một bên
rồi đi ra ngoài, Trình thúc hỏi: “cậu tính làm gì thế?”
Tô Ly Ly đáp:
“Hắn còn chưa chết, để ta gọi quan phủ đến đưa hắn đi.”
Trình thúc
gọi: “Li Li, mở cửa!”
Tô Ly Ly
khựng người lại. Trình thúc bình thường đều gọi nàng là tiểu chủ, bây giờ lại
gọi rõ tên Tô Ly Ly, xưng hô thế này nghĩa là Tô Ly Ly không thể trái lời. Vì
thế nàng xoay người, mở tiếp một ván cửa. Trình thúc ôm lấy người nọ bước vào
cửa tiệm. Tô Ly Ly quay lại thấy một vài người tụ tập trước cổng, cảm thông thì
ít, thích tám chuyện thì nhiều, có người còn cười đùa: “Tên tiểu tử này cũng
biết chọn chỗ chết đấy, chạy tới tiệm quan tài mà chết, haha.”
Tô Ly Ly tức
giận, cười lạnh “Không sai, đúng là hắn biết chọn chỗ, ông chết thì đừng chạy
đến chỗ này.” Nói xong, cũng không thèm nhìn mấy người kia, đi thẳng vào cổng
lớn, đóng cửa “rầm” một tiếng, chỉ còn dòng chữ “Tiệm quan tài Tô ký” trước
cửa, mấy chữ to nổi bật rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Tô Ly Ly đi
ngang qua mấy cỗ quan tài đã hoàn thành nằm gọn gàng trong sảnh chính, vòng qua
bức bình phong, bước vào hậu viện. Hậu viện vốn là một cái giếng trời, từng
đống gỗ rải rác khắp nơi, có cái đã làm xong, có cái còn làm dở. Nàng thẳng đến
một gian phòng nhỏ dưới gầm cầu thang, trước giờ vẫn dùng cho người làm nghỉ
tạm. Trình thúc đang dìu người đàn ông, cho hắn uống chút nước.
Người kia vẫn
chưa tỉnh nhưng đã có thể nhấp ngụm nước. Y phục trên người vừa bẩn vừa rách tả
tơi, ống quần bên trái dính đầy máu. Trình thúc nhẹ nhàng vén ống quần hắn lên,
Tô Ly Ly hít một hơi lạnh. Vết thương rợn người trên cẳng chân đã sưng lên,
xương gần như lòi cả ra ngoài. Tô Ly Ly trợn mắt lắp bắp: “Hắn... hắn… chỉ sợ
không sống nổi. Thúc lôi hắn ra hẻm đi, đừng để hắn chết trong nhà chúng ta.”
Trình thúc
thở dài: “Hắn dù sao vẫn còn nhỏ, chết ở đây còn tốt hơn phơi thây bên ngoài.”
Tô Ly Ly giơ
một ngón tay chỉ thẳng vào kẻ nằm đó, nói lạnh lùng: “Nếu mà hắn chết ở đây
thật thì ta chỉ có thể cho hắn cái hòm rách thôi.” Vừa dứt lời, nhìn theo hướng
ngón tay chỉ, đã thấy người nọ không biết mở mắt ra từ khi nào, đang trầm mặc
nhìn nàng. Mặc dù khuôn mặt lem luốc, nhưng mắt đen láy sáng rõ. Nhãn thần sắc
sảo mà trầm tĩnh, giống một con thú đầu đàn đang âm thầm cảnh giác nhìn xung
quanh đề phòng xen lẫn sợ hãi.
Tô Ly Ly nhìn
đến ngẩn người, chột dạ thu tay lại, quay người đi ra ngoài. Trình thúc vội
gọi: “Cậu lại định làm gì? Bây giờ quan phủ không quản tới mấy chuyện này đâu.”
Tô Ly Ly vừa
đi vừa ngẩng mặt lên trời than thở: “Không có việc gì mà ra ngoài thể nào cũng
gặp xui. Cái hạn hao tài đến tận cửa rồi rồi. Ta đi tìm đại phu.”
Tới tận chiều
tối, đại phu mới lảo đảo kéo tên học việc bước ra khỏi tiệm quan tài, trước khi
đi đã kịp cầm của Tô Ly Ly 5 lượng 4 chỉ bạc, đủ cho nàng ăn uống nửa năm. Tô
Ly Ly thầm xót, vô cùng hối hận, sao mà ngốc đến vậy, mời ai không mời lại mời
luôn đại phu tốt nhất trong thành. Không chỉ phải băng bó toàn thân cho tên đó
mà còn phải lấy bao nhiêu là thuốc, sắc cho tên đó uống trong mấy tháng trời.
Lần này lỗ lớn rồi.
Tô Ly Ly giận
dữ thái đậu hũ, rắc một ít muối lên trên. Vì tên tiểu tử này mà nàng phải đóng
cửa suốt một ngày, thợ mộc đến tận cửa rồi còn phải quay về. Đã đến giờ ăn tối,
Trình thúc vẫn phải đi giao hàng chưa trở về. Nàng băm nhỏ thịt cho trộn chung
với đậu hũ, đặt lên nồi hấp, lại đi ra luống rau ngoài sân, hái bốn cây cải
thảo tươi tốt. Đưa vào để trong bếp, nàng rửa sạch từng lá, suy nghĩ một chút
rồi cẩn thận thái nhỏ, nấu chung với tôm khô và nấm.
Khi các món
ăn đã được nấu nướng xong xuôi, Tô Ly Ly mở vung nồi hấp. Bên trên là thịt băm
đậu hũ, bên dưới là cơm trắng tơi bốc hơi nghi ngút. Nàng lấy một bát sứ trắng
xới phân nửa, gắp vài đũa rau xanh, mang tới gian phòng gỗ chỗ sân. Lúc chiều
khi đại phu chỉnh lại xương, hắn lại ngất xỉu. Người này thực sự rất ngoan cố,
suốt buổi cứ cắn răng chịu đựng không kêu la một tiếng, đến lúc nhắm mắt ngất
đi. Tô Ly Ly hồn vía lên mây, cứ tưởng hắn chết thật.
Tô Ly Ly đặt
bát sang bên cạnh, ngồi xuống giường, giơ tay chọc trán hắn: “Này, dậy đi.”
Người đàn ông
vẫn không nhúc nhích, khuôn mặt đã được rửa sạch máu và bùn đất, lộ ra nét trẻ con,
mặc dù sắc da vẫn vàng vọt, nhưng môi mỏng mày kiếm, sống mũi thẳng tắp. Tô Ly
Ly âm thầm tính toán. Bộ dạng anh ta thế này, tay không biết làm, vai không
biết khiêng, đúng là vô dụng, được cái khuôn mặt trông cũng ổn, nếu bán vào chỗ
kia có khi cũng đứng đầu bảng…
Nàng đang
miên man suy nghĩ thì người kia động đậy. Tô Ly Ly chạy nhanh đến lắc vai hắn:
“Ngươi mau tỉnh lại đi, ngủ tiếp là chết đói đấy.” Người nọ vừa tỉnh lại liền
cau màu, đến khi nhìn rõ là Tô Ly Ly, thần sắc lạnh lùng bình tĩnh ngồi dậy. Tô
Ly Ly không chút vui mừng, quát lớn: “Đau thì nói là đau, còn giả vờ làm gì?!
Anh hùng chết đứng, hảo hán chết đói. Ở đây có cơm có đồ ăn, ngươi có bản lĩnh
thì nhịn đói đi, đỡ phải hạ thấp thể diện chết tiệt của ngươi!” Nàng nặng nề
đặt cái bát đánh cạch một tiếng, lấy thìa đảo đảo thức ăn, mùi thơm tràn ngập
khắp nơi.
Người kia cắn
răng nhìn nàng. Tô Ly Ly nói: “Muốn ăn sao?”
Người kia đấu
tranh tư tưởng ghê lắm, mãi sau mới hạ quyết tâm gật đầu một cái.
Thấy hắn như
vậy, Tô Ly Ly không nhịn được cười, “Ngươi còn dùng bộ mặt ác cảm đó nhìn ta,
ta sẽ không cho ngươi ăn nữa. Mặc kệ ngươi có nghiến răng nghiến lợi với ta thì
cũng chỉ có thể đói chết thôi.”
Người kia cụp
mắt, không nhìn nàng nữa, chỉ nhìn mép giường. Hắn cúi đầu rất thấp, không còn
vẻ lạnh lùng cao ngạo như lúc trước, chỉ còn sự yếu đuối bất lực. Tô Ly Ly mềm
lòng, bỏ bát xuống, đỡ hắn ngồi dậy, miệng vẫn nói cứng: “Đến giờ mới chịu
cúi đầu, bị ta mắng không oan.” Nàng đặt một chiếc gối ra sau lưng hắn làm đệm,
để hắn nửa nằm nửa ngồi rồi bưng bát đút cho hắn từng thìa cơm.
Đậu hũ mềm
mịn, vừa bỏ vô miệng đã tan, rau cũng đã được cô thái nhỏ, không cần dùng sức
vẫn nuốt xuống được. Người đàn ông lặng lẽ ăn, không còn ánh mắt sắc bén, trầm
mặc dị thường. Tô Ly Ly đút ăn xong, buông bát, lấy khăn tay lau miệng cho hắn,
lại đưa nước để hắn uống. Người kia uống xong, Tô Ly Ly liền hỏi: “Ngươi tên
gì?”
Ánh mắt hắn
tối lại, không nhìn vào Tô Ly Ly mà nhìn ra khoảng không, im lặng không đáp.
Tô Ly Ly cau
mày nói: “Chẳng trách khi bị bó chân cũng không kêu lên một tiếng, hóa ra là
người câm điếc, không biết kiếp trước làm gì ác mà kiếp này gặp phải nghiệp
chướng thế này.”
Gân xanh trên
trán người kia nổi lên, khi Tô Ly Ly cầm bát đũa định đi, hắn đột nhiên cất
giọng khàn khàn hỏi: “Hòm rách là cái gì?”
Tô Ly Ly
không ngờ được đây lại là câu đầu tiên hắn hỏi, sững ra một lúc lâu mới có phản
ứng lại: “Đó là các ván gỗ bỏ đi được ghép lại làm quan tài, 100 chỉ bạc 1
cái.” Nàng nuốt nước bọt ngại ngùng “Cái đó, … thực ra không mất tiền, cho
không cũng được…” Vì sáng nay mới bảo chỉ cho hắn một cái hòm rách, bây giờ
không khỏi cắn rứt lương tâm, âm thanh thiếu tự tin đi nhiều.
“Chân ta thế
nào?” Người kia vẫn nhìn vào giường, thản nhiên hỏi.
“Xương ống bị
gãy, đại phu đã chỉnh lại rồi.” Tô Ly Ly máy móc trả lời.
“Còn dùng
được không?”
“Nếu xương đã
được nối, ngươi tĩnh dưỡng cho tốt thì có thể không bị tàn tật.” Nàng nhắc lại
y nguyên lời đại phu, cảm thấy kì lạ, sao lại đảo ngược như hắn là chủ, nàng
mới là nô bộc, hỏi gì đáp nấy thế này.
Người kia
nghe xong không hỏi gì nữa, từ từ ngả người nằm xuống.
Tô Ly Ly ngây
người một lúc lâu, lại cảm thấy có gì đó không đúng, người này thật không biết
lí lẽ, cần phải nói với hắn cho rõ ràng, lập tức đi đến trước mặt hắn, một tay
cầm bát, một tay chỉ vào mình nói: “Này, ngươi nhớ cho kỹ. Ta, tên Tô Ly Ly,
chính là Ly Ly trong “ly ly nguyên thượng thảo”(*). Ta cứu ngươi, là ân nhân
cứu mạng của ngươi đó.”
(*) (Câu đầu
trong bài phú đắc cổ nguyên thảo tống biệt của Bạch Cư Dị - ReiTN)
Hắn yên lặng
nhìn nàng, hờ hững nói: “Ta biết rồi.”
Giọng nói
không hề có mảy may cảm kích. Tô Ly Ly có chút nóng giận, chỉ vào người kia:
“Ngươi tên gì? Nhà chỗ nào? Người ở đâu, có tiền hay không, kêu gia đình tới
chuộc về đi.”
Hắn nhắp mắt
lại đáp: “Không thân không thích, cũng không có tiền.”
“Đến tên cũng
không có nốt sao?!”
“Không có.”
Tô Ly Ly nhìn
hắn nằm đó, yếu ớt không có chút sức lực, cắn răng nói: “Người đừng cho rằng ta
có lòng hảo tâm cứu ngươi là ngươi có thể ăn không uống không nhà ta. Không có
tiền thì làm thuê cho ta để gán nợ. Tên không có thì để ta đặt, chỗ này đâu đâu
cũng là gỗ, đặt ngươi tên Mộc Đầu (*) vậy.
(*): Đầu gỗ
Không đợi hắn
ta trả lời, Tô Ly Ly đã bước ra ngoài, đóng mạnh cánh cửa “Rầm” một tiếng.
--
Hôm sau, trời
vừa hửng sáng, Tô Ly Ly đi rửa mặt.
Dưới ánh bình
minh, hậu viện vô cùng thanh tịnh. Nước giếng múc lên tinh khiết trượt qua từng
ngón tay thon dài của Tô Ly Ly, cảm giác lạnh thấu tim khiến nàng muốn vui đùa
một chút. Cánh tay đưa lên, những giọt nước tung ra tứ phía. Nàng ngẩng đầu
nhìn lên gốc cây hoàng giác mọc ngoài khoảnh sân đang đâm ra từng chồi lá non
xanh nhạt.
Tự xưa tới
nay, các văn nhân đều thích vịnh xuân tả thu, Tô Ly Ly lại không thích mùa thu
chút nào. Thời tiết cũng như lòng người, đông lạnh, hạ nóng, đều là cảm xúc
chân thật, không chút giả tạo. Xuân đến vạn vật đều tươi tốt, người cũng vui
vẻ, mà ngày thu lại như oán phụ nơi khuê phòng, tuy sắc đã phai, tình đã nhạt,
lại vẫn cứ ôm lấy đau buồn không buông, đến cuối đời chỉ còn lại nỗi bi ai.
Tô Ly Ly rửa
mặt xong xuôi, lấy nước đi tưới rau, nghĩ từ bây giờ cho tới cảnh oán phụ kia
còn tới nửa năm, tâm tình cảm thấy rất tốt, tưới nước xong đi vào bếp nấu ăn.
Không bao lâu sau đã bưng ra một bát cháo nếp cẩm, đẩy cánh cửa phòng xép nhỏ.
Gã đầu gỗ kia đang nhìn chăm chú lên tấm ván gỗ hở ra trên nóc nhà, thấy nàng
tiến vào mới miễn cường dời mắt nhìn sang.
Tô Ly Ly đỡ
hắn ngồi dậy, còn mình ngồi ở mép giường, dùng thìa khuấy cháo, hương vị mềm
dẻo, ngọt thanh. Sắc da người kia đã không còn tái xám như hôm trước, nhưng vẫn
trắng bệch không chút sắc huyết, ánh mắt lạnh lùng sắc bén. Tô Ly Ly múc một
thìa đưa tới miệng, hắn đưa tay lên: “Để ta tự làm.” Thanh âm trầm thấp nhưng
rõ ràng, sắc nhọn.
Tô Ly Ly chặn
tay hắn lại, cười khẩy: “Ngươi tự làm? Thế thì lát nữa ngươi tự ra khỏi đây.”
Hắn cũng
không ngạc nhiên, chỉ cụp mắt xuống, Tô Ly Ly ngừng lại một chút, lại nói:
“Chuyển qua căn phòng phía Đông, hì hì, ngươi tự mình đi được sao?”
Vốn dĩ đó là
một câu nói đùa nho nhỏ, thế mà hắn cũng không mấy vui vẻ, nhếch môi hỏi: “Tại
sao lại cứu ta?”
Tô Ly Ly cảm
thấy người này tâm lý đề phòng quá mạnh, tính cách lại lạnh lùng, cho nên cũng
thu lại thái độ bỡn cợt vừa nãy, nghiêm túc nói ra sự thực: “Không phải ta muốn
cứu ngươi, là ngươi chạy đến chết trước cổng nhà ta. Nếu mà ngươi chết trước
cửa nhà hàng xóm, đến cái hòm rách ta cũng không cho đâu. Lỡ cứu ngươi rồi thì
ngày nào còn ở lại đây, ta sẽ không để ngươi chết đói chết rét. Nhưng nếu như
kẻ thù tìm tới, ta cũng sẽ không bảo vệ ngươi đâu. Đây chính là số kiếp của
ngươi. Ngươi hiểu rồi chứ?”
Tô Ly Ly nói
ra rõ ràng, hắn nghe cũng đã hiểu, nhẹ nhàng gật đầu. Tô Ly Ly nhoẻn cười khen
ngợi: “Được lắm, ta thích người biết điều.” Nàng múc một thìa cháo đưa lên
miệng hắn: “Hôm qua mới đi kéo nguyên liệu về tới, ăn cơm xong ta còn bận.
Phòng này ẩm thấp, xương ngươi còn chưa khỏi, ở một thời gian có khi bị khớp.
Phía Đông còn căn phòng để đồ, lát ta dọn dẹp lại rồi ngươi qua đó ở.”
Nàng lại múc
thêm một thìa, đưa đến miệng hắn hỏi “Ngươi tên gì sao lại không nói, không nói
thì ta cứ gọi ngươi là Mộc Đầu.” Không ngờ hắn lại gật đâu, Tô Ly Ly cười nói:
“Mộc Đầu, ngươi bao nhiêu tuổi? Không phải là bí mật chứ?”
Mộc Đầu nhìn
chằm chằm Tô Ly Ly một lúc lâu, chậm rãi thốt ra hai chữ “Mười bốn.”
“Vết thương
của ngươi không thể ngày một ngày hai mà đi được, sau này gọi ta là tiểu chủ
đi, qua vài ngày rồi ta xem có việc gì ngươi làm được.” Tô Ly Ly thản nhiên nói.
“Ta?” Mộc Đầu
rất kiệm lời.
Tô Ly Ly
nhướng lông mày lên “Chẳng lẽ ta nuôi báo cô ngươi sao? Nếu cảm thấy không xứng
với thân phận ngươi thì cứ gọi ta một tiếng đại ca cũng được.”
“Ngươi?”
Thanh âm hắn cao lên một quãng.
Tô Ly Ly
không đáp lại, dọn bát rời đi. Mộc Đầu nhìn thẳng vào mắt nàng, ấp úng hỏi:
“Ngươi bao nhiêu tuổi?”
Tô Ly Ly cười
phá lên “Còn không phục sao, ngươi mười bốn, ta mười lăm, ngươi không phải nên
gọi ta một tiếng đại ca hả?”
Sau bữa tối,
Tô Ly Ly đi nấu nước nóng, nhờ Trình thúc xách tới phòng tắm giúp Mộc Đầu lau
rửa sạch sẽ, thay băng. Chân Mộc Đầu bị thương, vướng mấy cái nẹp gỗ, ngoài ra
còn nhiều vết thương khác khắp cơ thể, cũng phải nửa canh giờ mới rửa xong.
Nhân lúc hắn tắm rửa, Tô Ly Ly đi sang căn phòng phía Đông, quét dọn, thay chăn
nệm mới, tuy chỉ là vải bông rẻ tiền nhưng lại thơm tho sạch sẽ. Một lúc sau,
Trình thúc dìu hắn tới. Tô Ly Ly có sẵn nhiều y phục nam, chọn ra hai bộ cho
hắn, mặc vào có hơi ngắn một chút.
Tô Ly Ly đỡ
hắn ngồi dựa lên thành giường xong, tay đẩy cánh cửa sổ bên cạnh. Mặt trời đã
ló dạng, nắng tràn ngập khắp căn phòng, chiếu lên khuôn mặt Mộc Đầu. Mộc Đầu
nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên, hít sâu một hơi như người mới được tái sinh. Thấy
bộ dạng hắn ta thoải mái dễ chịu, Tô Ly Ly cảm thấy như có làn nước mùa xuân
chảy qua, nhẹ giọng nói: “Đợi thương thế ngươi ổn hơn, ta sẽ dẫn ngươi ra ngoại
thành đi dạo.”
Mộc Đầu hơi
hé mắt, ánh nắng mặt trời phản chiếu lên hàng mi, trông như được phủ một lớp
hoàng kim lấp lánh. Khóe môi nhếch lên thành một vòng cung, tuy chỉ là cười
nhẹ, nhưng lại ấm áp hơn gió xuân. Tô Ly Ly ngẩng đẩu nhìn lên, cảnh sắc mùa
xuân ngoài cửa sổ trông lại càng mỹ lệ.
Chương tiếp
Chương tiếp
hay thế huuuuu
Trả lờiXóa