Thứ Bảy, 11 tháng 3, 2017

Thiên tử mưu chương 1 [1.2]

,
Dịch: Rei

Tiệm quan tài từ trước tới nay không khi nào khách dập dìu qua lại, cũng không bao giờ vắng tanh vắng ngắt. Cửa tiệm nhà Tô Ly Ly nằm ở khúc cuối phường Như Ý, nhờ tay nghề tinh xảo, cũng có chút tiếng tăm trong kinh thành. 

Bách, nhãn, tùng, lim, muốn gì có nấy. Kích thước to nhỏ đều đủ cả. Hoa văn chạm trổ tinh tế, màu sắc sống động như thật. Các ván gỗ ghép với nhau kín kẽ, không một khe hở, dùng chu sa quét nền, rồi lại phủ sơn bên ngoài. Quét mấy lớp sơn, quan tài sáng bóng như gương. Gõ một tiếng, âm thanh vang lên trong như ngọc.

Tô Ly Ly theo đơn đặt hàng mà sắp xếp công việc. Mỗi buổi sáng, mấy người thợ mộc đến chọn những tấm ván phù hợp, Trương sư phụ chịu trách nhiệm khắc ván, Tô Ly Ly vẽ kiểu, Trình thúc đưa hàng. Cuộc sống không nhanh không chậm, không dư không thiếu.

Mộc Đầu không muốn nói, Tô Ly Ly cũng không hỏi, với người khác chỉ nói hắn ta họ Mộc, người Ung Châu, thân thích chết trong chiến loạn, lưu lạc một mình đến đây, ở lại trong cửa tiệm giúp Trình thúc.

Cái góc nhỏ này còn yên tĩnh, thế nhưng thiên hạ bên ngoài đã loạn cả. Khắp nơi đều khởi binh, không sợ mang danh nghịch tặc, lại trở thành cái gai trong mắt người ta, kinh thành cũng bị thổ phỉ cướp phá. Bên ngoài rối loạn cả, người dân chạy loạn khắp nơi. Quan phủ mặc kệ, dân chúng cũng nhìn quen không thắc mắc. Mộc Đầu nhờ đó cũng được Tô Ly Ly che giấu trót lọt.

Trình thúc bớt chút thời gian làm 2 cái nạng gỗ. Hơn một tháng qua đi, thương tích Mộc Đầu đã đỡ, hắn thấy vậy cũng trầm mặc không nói, thi thoảng ôm cái nạng gỗ, tập đi bằng một chân trong sân. Tiệm quan tài Tô Ký, trước là Như Ý phường, sau là đường Bạch Phúc. Tô Ly Ly bình thường ở trong sảnh chính, thi thoảng mới ra hậu viện coi sóc công việc. Hậu viện diện tích 9 trượng là nơi làm quan tài. Từ trái qua phải đều là thành phẩm và gỗ nguyên liệu rải rác khắp nơi.

Nhà sau phân thành hai chái, đông tây mỗi bên hai gian. Tô Ly Ly ở gian phòng đầu tiên bên chái Tây, sát vách là một thư phòng lớn, 4 mặt đều là kệ sách, bụi bặm chỗ dày chỗ mỏng. Mộc Đầu tiện tay rút ra mấy quyển, thiên văn, hồi ký, kinh sử tự tập (*). Gian thứ hai bên chái Đông là phòng của Trình thúc, còn gian thứ nhất nay là chỗ Mộc Đầu ở.

(*):cách phân loại sách vở thời xưa: Kinh điển, Lịch sử, Chư tử, Văn tập)

Từ cửa sổ nhìn ra có thể thấy một mảnh vườn rau nằm trong sân, vòng theo cánh cửa phía Đông có thể ra tới đó. Trong sân có một giếng nước trong veo không gợn sóng. Cạnh đó là một giàn hồ lô mát mẻ đang sắp kết quả. Sát bức tường trắng ngói xanh là một cây hoàng giác già nua cao lớn, sáng sớm đi vào trong sân có thể ngửi thấy mùi thơm 4 phía, cỏ mọc lan trên tường trông rất thú vị.

Đầu Gỗ đi lại không tiện, càng không thể giúp đỡ việc gì, chỉ ngày ngày ngồi trong sân phơi nắng đọc sách. Sau buổi trưa hôm ấy, cả sân đều vắng vẻ, Tô Ly Ly xem lại tiến độ theo đơn đặt hàng một lần nữa, tới nửa chiều mang mấy bộ y phục ra hậu viện giặt.

Nàng vén nửa ống tay áo, làn da trắng ngần phản chiếu trong nước lấp lánh chói mắt, chà xát y phục lên tấm ván giặt đồ, ngước mắt lên thấy Mộc Đầu đang ngồi dưới giàn hồ lô, nhìn mình chăm chú không chớp mắt. Tô Ly Ly mỉm cười hỏi “Mộc Đầu, ngươi có biết mặt quan tài là gì không?”

Mộc Đầu cảm thấy có điều không ổn, lí nhí trả lời, thanh âm ảm đạm. Tô Ly Ly tiếp lời: “Nếu ngươi là một khúc gỗ, ta sẽ đẽo ngươi ra làm nắp quan tài cho hợp với khuôn mặt lúc nào cũng cau có này của ngươi. Nhưng ngươi lại là người, vậy thì lúc nên cười thì cười, nên khóc thì khóc, nên nhàn nhã thong dong thì điềm đạm thoải mái. Cửa tiệm ta chỉ bán quan tài, người khác thấy mặt ngươi lại tưởng ta biếu thêm một con hiền cháu thảo đứng khóc than.”

Nàng trách móc một phen, Mộc Đầu chẳng những không có biểu tình sinh động lên chút nào, ngược lại lại càng giống quan tài thêm mấy phần. Tô Ly Ly ánh mắt lưu chuyển, không nhịn nổi cười, tay cầm y phục cũng run rẩy, mãi mới treo được lên sào trúc. Đang đổ nước để cầm chậu đi vào trong, cửa sau có 3 tiếng gõ, có người đang gọi tên nàng. 

Tô Ly Ly buông chậu ra mở cửa, thấy một cậu thiếu niên mặt chữ điền tóc ngắn đang khiêng đòn gánh đứng bên ngoài cửa, chính là Mạc Đại vẫn hay lượn lờ ở đường Bách Phúc. Mười bảy mười tám tuổi, mồ côi cha, cả ngày lượn lờ phố phường làm mấy việc chẳng có gì quang minh chính đại. Tô Ly Ly cảm thấy Mạc Đại có nghĩa khí, nên bất kể hắn làm nghề gì vẫn kết giao với hắn.

Mạc Đại quẳng đòn gánh đi vào, Tô Ly Ly ngạc nhiên hỏi: “Ngươi không đứng ở sảnh đường gọi ta, lại chạy tới cái cổng sau này. May mà ta ở đây, nếu không có gọi rách cả họng ta cũng có nghe đâu.”Mạc Đại cười, nhe ra hàm răng trắng đều tăm tắp: “Cái cổng lớn tiệm nhà ngươi là để người mua quan tài đi vào thôi, không có việc gì lại đi rước xui xẻo à.”
Tô Ly Ly đuổi khách: “Đúng đúng, chỗ này của ta xui xẻo lắm, ngươi mau mau đi tìm chỗ nào cát tinh cao chiếu mà tới.”



Mạc Đại liếc mắt thấy Mộc Đầu đang ngồi dưới giàn hồ lô, tuy chỉ mặc một bộ áo vải đã bạc màu, một chân còn đang chống nạng, biểu hiện kín bưng không nói một lời nào nhưng vẫn làm cho người khác cảm thấy tự ti. 

Thế giới này phân cao thấp, có sang quý có nghèo hèn, không liên quan tới tính tình hay nỗ lực. Khi thấy người vượt trội hơn mình, thường đem lòng đố kị, khi thấy người ta lâm vào cảnh khốn cùng, lại mừng vui cười thầm.

Dù có muốn hay không, chúng ta cũng không thể nào bù đắp sự khác biệt này được, đó gọi là giai cấp.

Cũng bởi vậy nên Mạc Đại càng nhìn Mộc Đầu càng thấy không thuận mắt, quay sang Tô Ly Ly hỏi: “Nghe nói lần trước ngươi cứu được một tên ăn mày, chính là tên tiểu tử này đấy hả?”Mộc Đầu nghiêng người tựa vào ghế chẳng hề tức giận, chỉ thâm trầm không nói năng gì. Tô Ly Ly thở dài nói: “người nhà hắn, lưu lạc đâu cả, đáng thương lắm. Nay ta nhận hắn làm đệ đệ, ngươi đừng có mà cứ kêu ăn mày này ăn mày kia như thế.”
Mạc Đại nhăn nhó nói: “Vốn dĩ là ăn mày, dám làm mà lại không cho người khác gọi vậy sao?”
Tô Ly Ly ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn, nhíu mày rồi quay sang nhìn Mộc Đầu nói: “Đây là Mạc Đại ở tiệm may Mạc gia đường đối diện. Thật ra Mạc Đại chỉ là một biệt danh…”, nàng quay đầu liếc nhìn Mạc Đại, thong thả chậm rãi nói, “Tên thật của hắn là Mạc Tầm Hoa.”
Mộc Đầu vốn dĩ không nói lấy một câu, nghe được ngầm ý trong này, không nặng không nhẹ buông một câu: “Tên vừa phong nhã lại vừa biết chiều lòng người.”
Mạc Đại bỗng chốc đỏ mặt, á khẩu: “Ly Ly, ngươi….”
Tô Ly Ly mỉm cười nhã nhặn: “ngươi ngươi cái gì, trước giờ ta vẫn chưa biết ngươi nói lắp đấy.” Nàng quay sang Mộc Đầu thong thả nói: “Phụ thân của Mạc Đại ca ca đây lúc còn trẻ đi tới kỹ viện, đánh nhau người ta mât mạng. Mẹ hắn mở tiệm may, một mình nuôi hai đứa nhỏ, đặt tên hắn là Mạc Tầm Hoa, hắn ta còn có một huynh đệ tên là Mạc Vấn Liễu.”
Chữ cuối cùng thanh thoát rơi xuống, Mộc Đầu vẫn không ngẩng lên, mắt vẫn không chớp đáp lời: “đúng là chữ nào cũng đầy huyết lệ.”
Tô Ly Ly cười ha hả, chỉ cảm thấy Mộc Đầu ngoa ngoắt cũng thật đáng yêu, độ cay độc cũng không thua nàng một chút nào.
Phụ thân đến kỹ viện bị đánh chết có thể nói là vô dụng, con cái lại còn phải lấy luôn cái tên đầy ẩn ý này. Bình sinh Mạc Đại ghét nhất bị người ta gọi thẳng tên Mạc Tầm Hoa, thế mà hôm nay trước mặt Mộc Đầu đi trả đũa hắn thế này, khí thế của hắn bị hạ đi không ít, sầm mặt hỏi: “Hắn cho ngươi tiền hay sao mà đi nói giúp hắn?”
Tô Ly Ly lau xong tay hỏi: “Ta nói rồi, hắn là đệ đệ ta. Ngươi tìm ta có việc gì không?”
Mạc Đại đáp: “Ta nghe người ta bảo Định Lăng thái miếu có ma quỷ lộng hành ghê lắm, tối nay tính đến đó bắt ma. Nếu mà không băt được thì cũng được mở mang tầm mắt, ngươi muốn đi cùng ta xem thử không?”
Tô Ly Ly cười phì: “Nói ngươi đi đào mộ ta còn tin, bắt quỷ? Có quỷ mới tin ngươi.”
“Không phải ngươi nhát gan không dám đi đấy chứ?”
Tô Ly Ly cười cười lắc đầu, “Đừng có khiêu khích ta, nửa đêm không ngủ, thơ thẩn chỗ mồ mả làm gì. Ngươi muốn đi nhưng ta không muốn. Nể tình bằng hữu, ta hào phóng tặng ngươi một bộ áo quan gỗ sam thập tam viên.(*)
(*) Quan tài do 13 miếng gỗ sam ghép lại, rát có giá trị.
Mạc Đại hừ một tiếng, nhổ một bãi nước bọt, “Ngươi thật chẳng có chút nghĩa khí gì, lại còn trù ẻo ta.” Thấy Mộc Đầu nhíu mày nhìn bãi nước bọt mình vừa nhổ xuống, Mạc Đại cười lớn: “Ta cứ ngươi phải chăm sóc đệ đệ thọt chân này đến phát chán rồi, mới tính nhân ngày đẹp trời rủ ngươi ra ngoài đi dạo. Ngươi không chịu thì thôi bỏ đi.”
Nói xong định co giò chạy, Tô Ly Ly gọi với theo: “Đợi đã.” Tròng mắt đen trắng phân minh, long lanh như nước, nhíu mày nhìn một lượt, bảo: “Ta chỉ đi canh cho ngươi lần này thôi đấy, nói đi, tối nay lúc nào thì đi?”
“Giờ Dậu ba khắc, ta chờ ngươi ngoài cửa phụ.” Mạc Đại chỉ chỉ vào cánh cửa hắn vừa vào rồi lập tức rời đi.
Tô Ly Ly nhận lời xong, quay lại thấy Mộc Đầu đang lặng lẽ nhìn theo Mạc Đại đang đi xa dần. Tô Ly Ly nhảy tới bên cạnh cái ghế hắn đang tựa, ngồi xổm cười nói : “Mộc Đầu tốt bụng à, ngươi đừng nói cho Trình thúc, ta lẻn đi rồi lại lẻn về. Mấy tiếng “Mộc Đầu tốt bụng” có vẻ thân mật hơn bình thường khiến cho Mộc Đầu lại nhíu mày cảnh giác. Vốn là một khúc gỗ đoạn sáng bóng đẹp đẽ, thế mà nhíu mày một cái lại thành đống gỗ hoàng dương vụn ngổn ngang.
Tô Ly Ly không thèm để ý đến bộ mặt lạnh lùng đó, vỗ vỗ mấy cái lên đầu gối bàn chân phải không bị thương của hắn, cười cười đứng lên rồi bưng chậu rời đi.
Tối hôm đó Tô Ly Ly ăn cơm xong, đi đi lại lại trong sân một lát rồi lấy cớ đau đầu, phải về phòng nghỉ ngơi sớm. Trước khi đi, Trình thúc vẫn không có chút mảy may nghi ngờ. Mộc Đầu mang bộ mặt quan tài ra nhìn nàng, bị Tô Ly Ly trừng mắt nhìn lại.
Nàng vào phòng đổi một áo ngắn tối màu, quần xắn gối, tóc búi lên, trông bộ dạng như một tên đầy tớ.
Trời mới lất phất mưa phùn, ló ra ngó thử, thấy Trình thúc và Mộc Đầu đều đã trở về phòng. Cửa sổ giấy in bóng đèn dầu tỏa ra lờ mờ. Tô Ly Ly nhón chân, nhảy ra khỏi hậu viện tới trước cửa phụ như một con mèo.
Ngoài cửa, Mạc Đại đã dắt theo một con ngựa đứng đợi sẵn, lung đeo một bọc vải đã được cột lại kỹ càng, chỉ chừa mỗi cán xẻng lòi ra ngoài. Thấy nàng, lập tức nhảy lên ngựa. Tô Ly Ly cũng dẫm lên bàn đạp, nắm lấy đai lưng hắn nhảy lên. Càng đi càng cô tịch, Tô Ly Ly hỏi: “Bệnh tình mẫu thân ngươi vẫn chưa đỡ à?”
Mạc Đại thở dài, “sợ là không ổn rồi.”
“Cũng không có tin tức gì của nhị ca sao?” Mạc Vấn Liễu đã rời nhà một năm, đến nay vẫn bătvô âm tín.
Mạc Đại lắc đầu: “Vẫn chưa có tin tức gì, cứ đợi một thời gian nữa xem sao.”
Một lát sau đã tới Định Lăng. Mạc Đại sớm đã thăm dò qua chỗ này, dẫn Tô Ly Ly bước qua các gò mộ, đi tới góc xa nhất. Định Lăng, là nơi an nghỉ của hoàng gia cùng các đại thần văn võ qua các triều đại, cũng là nơi cất giữ ngọc ngà châu báu quý hiếm. Tô Ly Ly đứng chờ Mạc Đại tìm phương hướng, một con muỗi từ đâu đến đậu trên tay, vừa đập muỗi, vừa nhíu mày, nhẹ giọng nói: “Cấm quân cũng quá là vô trách nhiệm, bỏ mặc hoàng lăng hoang vu đến mức này.”
Mạc Đại xì một tiếng, cười giễu cợt: “Không hoang vu chẳng nhẽ có người sống à? Lăng tẩm chính phía bên kia còn có người tới coi, còn những mộ đại thần văn võ bên này từ lâu đã không ai quản, ngày nào cũng có người dạo qua dạo lại.” “Dạo” ở đây theo nghĩa đen, không cần nói cũng hiểu. Hắn chỉ tay vào Tô Ly Ly phân phó: “ngươi núp dưới bụi cây kia xem xem, nếu có người tới thì cứ giả tiếng cú báo ta.”

Tô Ly Ly gật đầu, Mạc Đại khom người lần mò theo hướng ngôi mộ trước mặt. Tô Ly Ly cũng cúi thấp nằm dưới bụi cây. Nằm trên nền đất, mùi ẩm ướt xông thẳng vào mũi, Tô Ly Ly rút từ ngực ra một lọ dầu cù là mua ở Bạch Thảo Đường, đổ ra tay rồi xoa lên cổ, chăm chú nghe ngóng động tĩnh xung quanh.

Màn đêm tối mịt mù, khu lăng mộ hoang vu không có lấy một tiếng động nhưng lại thâu tóm tất thảy âm thanh xung quanh. Xa xa phía chân trời, bảy ngôi sao ghép lại hình cái thìa. Bầu trời ban đêm xanh thẫm, mặt đất dường như càng mênh mông trống trải, đây có lẽ là cái mà người ta vẫn bảo cái gì cực lớn thì không thể thấy, nhất thời làm người ta cảm thấy như vô tận. Tô Ly Ly nhìn chòm sao bắc đẩu, trái tim dường như lại đập nhanh thêm vài nhịp.

Bên tai vang lên thanh âm như có như không, nghe như ai đó khẽ thở dài. Tô Ly Ly tinh thần chấn động, vội tập trung trở lại, có lẽ tiếng động này đến từ phía Đông Nam, nàng nằm rạp không động đậy, chăm chú lắng nghe, bỗng chốc nghe được thêm mấy tiếng rên rỉ. Tô Ly Ly cảm thấy kỳ lạ, giữa nghĩa địa hoang vu, không phải kẻ đào trộm mộ thì cũng là hồ ly tính, sao lại có thanh âm này.
Nàng ngập ngừng một lúc, xoay người lại, lần mò theo hướng Đông Nam. Đi khoảng hơn 10 trượng thì lờ mờ trông thấy bóng dáng một ngôi nhà ven rìa rừng, thoạt nhìn giống như một ngôi miếu. Tô Ly Ly ngồi xổm xuống, từ từ lẻn vào, nhưng gót chân còn chưa kịp nhấc thì đã nghe một tiếng hét “Aaa…”

Một giọng trầm thấp hỏi: “Thật không nói sao?” Người vừa hét lên ban nãy yếu ớt hổn hển: “Tiểu nhân…, tiểu nhân thực sự không tìm thấy. 10 năm trước Diệp Tri Thu … đã lên núi ở ẩn, không màng chính sự. Trong triều không ai biết lão ở ngoài…”
Tô Ly Ly nghe đến đây chợt ngẩn ra, lông mày nhíu lại, bao nhiêu suy nghĩ hiện ra trong đầu, nằm rạp xuống đất như con mèo đi kiếm ăn, rón ra rón rén tiền lại gần, len lén nhìn vào ngôi miếu.
Ở chính điện có thấy một người đang nằm, mũ văng sang một phía, cạnh hắn ta có một người đứng đó, tay áo rộng phất phơ, tà áo đen dài chấm đất, cả hai đều không rõ diện mạo. Nam nhân đang đứng vóc dáng cao lớn thẳng tắp, không biết đã áp dụng hình phạt nào với người kia, lúc này chỉ thấy chắp tay sau đít, chậm rãi nói: “Diệp Tri Thu tuy chết rồi, nhưng đồ thì vẫn phải ở đâu đó. Có lẽ đã được chôn theo người, nhất định phải tìm cho ra mộ của hắn ta.”
Người nằm dưới sàn cầu khẩn: “tiểu nhân… chỉ quản việc mua sắm trong cung, việc này… thực sự là trước giờ chưa hề nghe thấy…”

Nam nhân áo đen chậm rãi thả tay xuống, lạnh lùng lên tiếng: “Ngươi đã không biết thì càng không nên lừa gạt chủ tử.” Hắn lôi trong ngực ra một bình sứ nhỏ, tháo nắp ra. Người đàn ông đang nằm dưới đất đột nhiên hét lớn: “Không, không, …, ta…” Lời còn chưa dứt, người kia đã đổ thứ chất lỏng trong veo lên người hắn. Hắn lập tức im bặt, cổ họng chỉ còn phát ra những tiếng ùng ục, giống như tất cả nước đang thoát ra khỏi cơ thể, trong phút chốc trên mặt đất chỉ còn lại một thi thể quắt queo.
Một mùi tanh tưởi tỏa ra trong không khí, Tô Ly Ly vội đưa tay bịt miệng, cảm thấy muốn lộn mửa. Tận măt thấy người đàn ông lúc nãy đã hóa thành một vũng nước, chỉ còn lại đống quần áo trên sàn, Tô Ly Ly sợ đến chết điếng, không thể chạy trốn, muốn nhấc chân lên nhưng lại động đậy không nổi. Chỉ vừa nhấc tay lên, nam nhân áo đen lập tức cảm thấy có người, buông tay từ từ tiến lại.
Chân sau vừa bước qua khỏi mép cửa, hắn ngừng lại. Trời đêm xanh thẫm phủ lên mặt hắn, như một lớp hàn khí nhàn nhạt, những vết sẹo đao kiếm ngoằn nghèo ngang dọc, giống như một mảnh ruộng được cày xới lên, dữ tợn đến đáng sợ.

Ánh mắt hắn chậm rãi quét qua chỗ Tô Ly Ly ẩn nấp, nàng vội vàng bịt miệng, cố kiềm chế không phát run, nhưng mà tay vừa hơi giật giật, cả cơ thể lập tức run lẩy bẩy không dừng lại được. Lúc này nếu có con muỗi đậu trên tay, chỉ sợ nàng cũng nhảy dựng lên, huống hồ là có vật gì lạnh lẽo thổi sau gáy.
Đột nhiên có cảm giác man mát ngưa ngứa ngay cổ khiến lông măng dựng đứng lên, Tô Ly Ly bất thình lình hét lên một tiếng còn chói tai hơn tiếng cú. Quay đầu lại, khuôn mặt một nam nhân đang ghé sát rạt.
Nàng loạng choạng bò vài bước lùi lại về phía ngôi miếu, định thần lại, mới thấy một công tử trẻ tuổi đứng sau người áo xanh kia, bận một bộ áo gấm xanh lơ, trong đêm tối sáng lên nhàn nhạt, đôi mắt hẹp dài ánh lên như đốm lửa nhỏ, trong veo như nước, thái độ vô cùng ôn hòa thanh nhã, tay chống lên đầu gối, đang khom người nhìn nàng. Tô Ly Ly một lúc sau mới dám thở ra một hơi, vỗ vỗ ngực, trái tim nhảy loạn xạ giờ mới ổn định lại. Đột hiên nhớ ra người áo đen lúc này, vừa quay đầu lại nhìn bất chợt sững sờ.
Cửa miếu vẫn mở toang đó, nhưng chẳng có lấy một bóng người. Trên sàn nhà trong đại sảnh, người vừa mới hóa thành vũng nước ban nãy, ngay cả quần áo cũng chẳng thấy đâu. Cứ như ảo giác, Tô Ly Ly ngẩng đầu ngửi ngửi, mùi nhàn nhạt trong không khí vẫn còn, chứng tỏ không phải ảo giác. Nàng cố gắng tĩnh tâm trở lại, đứng lên khỏi mặt đất, phủi phủi y phục, sau đó bình tĩnh quay sang vị công tử áo gấm chắp tay nói: “Nguyệt hắc phong cao, công tử dạo chơi chỗ này, quả là cao hứng.”
Người nọ đứng thẳng dậy, điệu bộ phong nhã, chậm rãi ngâm: “Nguyệt hắc sát nhân dạ, phong cao phóng hỏa thiên”(*), thanh âm mang theo chút giọng mũi, Tô Ly Ly nghe như giấy nhám chà ván quan tài gỗ trầm, âm u trơn tuột. Hai người gần nhau trong gang tấc, tuy hắn tràn ngập ý cười, nàng nghe lại thấy lạnh cả sống lưng.
Nàng hít vào một hơi, đáp: “Giết người phóng hỏa là nghề, đào mồ cuốc mả là nghiệp. Đều là ra ngoài đi dạo cả, công tử nói đùa rồi.” Tô Ly Ly cười vài tiếng, đứng lên rời đi.
(*) Đêm tối giết người, ngày gió to thì phóng hỏa.

Vừa đi được vài bước, cổ tay đã bị nắm lại, lực không mạnh không nhẹ, y như giọng nói hắn: “Vị công tử này, sao hồi nãy lại hét lên?”
May có dầu cù là vừa nãy bôi, cổ tay hơi trơn, chỉ xoay một cái đã thoát ra được, Tô Ly Ly ngẩng đầu nhìn hắn: “bởi vì công tử đứng sau lưng ta không một tiếng động, nơi hoang vu thế này dọa ta chết khiếp.”
“Hoang vắng không bóng người, thế công tử đứng đây làm gì?”
Tô Ly Ly tuy rằng không thông minh, nhưng cũng không hề ngốc. Chắc chắn không thể nói đến đây đào trộm mộ, càng không thể nói tới chuyện xẩy ra vừa rồi, bèn mở miệng bịa chuyện: “Vị huynh đài này, đúng là không thể giấu được. Chiều nay phụ mẫu vừa kiếm được cho ta một mối. Nhưng mà ta đã có chủ ý, không thể nghe theo được. Tối nay ôm ngân lượng đứng đây là muốn bỏ nhà theo trai. Hồi nãy là ta đang đợi người.”
Lời vừa dứt, Mạc Đại vác một bọc căng phồng nặng trịch thậm thà thậm thụt mò ra. Tô Ly Ly thầm than một tiếng, nhắm mắt lại.
Mạc Đại cất giọng ồm ồm, “ngươi chạy đi chỗ…Á, đây là ai?
Tô Ly Ly mở to mắt, nặn ra một nụ cười giả lả, reo lên một tiếng, giọng quở trách: “Sao mà giờ mới đến.”
Vị công tử áo gấm mở to mắt quan sát Mạc Đại, lông mày nhíu lại, vừa có chút kinh ngạc, rồi lại như tỉnh ngộ ra, cười nửa thật nửa giả: “Hóa ra là … đoạn tụ tình thâm.” (Rei - đoạn tụ là nam-nam í ạ)
Tô Ly Ly đau xót gật đầu , “Đúng vậy, công tử đúng là có con mắt tinh đời, đây là cái khó của bọn ta. Tối nay đến đây cứ tưởng không phải gặp ai, ngờ đâu lỡ gặp phải huynh đài , vẫn mong huynh chớ để lộ ra ngoài, để cho bọn ta được rời đi thuận lợi.”
Mạc Đại không đọc sách, nghe chẳng hiểu cái gì mà đoạn tụ này đoạn tụ kia, cứ tưởng việc đào trộm mộ đã bị bại lộ, lần mò trong bọc vải ra một cái chén vàng, đưa cho vị công tử áo gấm kia nói: “huynh đệ, đã bị huynh bắt gặp rồi, thôi thì giữ lấy vật này đi.”
Tô Ly Ly không nghĩ ngợi gì, kéo tay hắn, giận dữ nói: “Sao mà hào phóng quá vậy, sau này còn phải lo cơm nước nữa!”
Công tử áo gấm quét mắt qua hai người mấy lượt, gật đầu nói: “công tử là người thanh nhã, còn hắn thì lại có chút thô tục.” nói xong chỉ vào Mạc Đại.
Tô Ly Ly thở dài: “đúng vậy, ta cũng nói qua nhiều lần rồi, thế mà vẫn cứ thô thiển thế, lại còn tính đem vàng bạc tầm thường này để nói chuyện với người cao quý như công tử.”
Nghe những lời này, công tử áo gấm cười sáng lạng như hoa quỳnh trong đêm, duỗi tay nâng cằm Tô Ly Ly, “Đã biết ta cao thượng vậy, hà tất phải trốn theo hắn ta, chi bằng theo ta đi.”
Mạc Đại nghe mấy câu vừa rồi như lạc vào sương mù, cuối cũng cũng bắt được ý câu cuối. Đi cùng hắn ta sao? Hóa ra là người trong nghề cả. Hắn nhìn công tử áo gấm từ trên xuống dưới, lạnh giọng: “huynh đệ, thì ra ngươi cũng là…”
Ba tiếng “kẻ trộm mộ” chưa kịp phát ra đã bị Tô Ly Ly chặn đứng, thâm trầm nói: “công tử quả nhiên cũng là đoạn tụ, nhưng mà ta không nỡ phụ chàng trai thô tục này. Với cả, hiểu rõ lòng người, sống tới đầu bạc răng long cũng không chia cắt, mới chính là chân tình giữa chốn hồng trần khói lửa.”, nói xong, mặt không biến sắc gạt tay hắn ra.
Công tử áo gấm nheo mắt nhìn nàng một lúc, đột nhiên ngẩng đầu tán dương: “Được được.”
Tô Ly Ly thấy hắn vui vẻ, bèn chắp tay “Xin cáo từ.” , kéo Mạc Đại lủi nhanh như chuột, không dám quay đầu lại.
Gió thổi qua mộ địa, công tử áo gấm vẫn đứng trước gió nhìn theo hai người kia đi xa. Người đứng đằng sau thấp giọng nói: “Chủ tử thả chúng đi sao?”
Công tử áo gấm trầm mặc lúc lâu, duỗi tay đón lấy cơn gió thổi qua vẫn còn mang theo hương bạc hà nhàn nhạt, cười khẽ: “tiểu cô nương thật thú vị, điều tra xem cô ta là ai.”

Bóng người áo đen đứng sau vị công tử kia được lệnh liền lập tức đuổi theo hướng hai người vừa đi.
Ngựa vừa chạy nước kiệu qua đường Bạch Phúc, Mạc Đại hỏi: “đoạn tụ là gì?”

Tô Ly Ly suy nghĩ một lúc, đáp: “Chính là trộm mộ.”

“Sao nghe kì cục vậy?” 

“Đó là cách nói của văn nhân.”

Họ vừa dừng lại nơi cửa phụ tiệm quan tài, Tô Ly Ly nhảy xuống ngựa, hỏi: “đồ đạc ngươi giữ đi, ta phải vào nhà đã.” Nàng đẩy cánh cửa phụ, bước qua bệ cửa, trong màn đêm đen kịt chợt lờ mờ nhìn thấy một bóng người như có như không ở nơi bục đá dưới giàn hồ lô. Tô Ly Ly hốt hoảng nhảy lên như thỏ thì nhìn thấy cái nạng để ngay bên cạnh.”
Trong bóng tối, Mộc Đầu thấp giọng hỏi: “Ngươi sao thế?”
Tô Ly Ly bình ổn lại, bước qua, sợ Trình thúc nghe thấy, thấp giọng nói: “bị ngươi dọa.”
“Không sao chứ?”
“Không sao.”. Nàng ngồi xuống bục đá ngay cạnh hắn.
Hai người im lặng một lúc lâu, Mộc Đầu đột nhiên nói: “đi rồi.”
“Gì cơ?” Tô Ly Ly không hiểu hỏi lại..

Mộc Đầu cất giọng bình tĩnh: “người đi theo ngươi đã rời đi rồi, lúc nãy vẫn còn đứng bên ngoài.”
Tô Ly Ly sửng sốt, ngay lập tức nghĩ tới khuôn mặt đầy sẹo kia, nhích từng tý một sang phía bên cạnh Mộc Đầu. Mộc Đầu hừ lạnh một tiếng, Tô Ly Ly kéo tay áo hắn nịnh nọt: “Mộc Đầu, ngươi thật tốt bụng, thật không uổng công ta cứu ngươi một mạng, không thấy ta về, muộn thế này còn ra đây ngồi đợi.” Khóe miệng Mộc Đầu giật giật, nghe xong mấy lời này tính phản bác rồi lại thôi, có lẽ chưa tìm ra lý do thích đáng.
Im lìm một lúc mới đáp: “làm gì hay ho không làm, lại đi trộm mộ.”

Tô Ly Ly lúc này không nghĩ là hắn nói chuyện với mình, quên cả khuôn mặt sứt sẹo kia, vội vàng giải thích: “Chuyện này… ta đi đào mộ không cùng mục đích như những người khác đâu. Chủ yếu ta muốn xem xem các loại gỗ quan tài, gỗ nào bền nhất, … với cả, đào mộ để xem các kiểu quan tài cổ…”
Mộc Đầu không nhịn được hừ một tiếng sau đó nhoẻn cười, Tô Ly Ly bày ra bộ mặt đau khổ đáng thương, “Hôm nay tý nữa là không về được, ngươi cũng không thể thấy ta được nữa rồi.”
Quả nhiên giọng điệu Mộc Đầu on hòa đi nhiều, hỏi: “Người kia nội lực thâm hậu, nội công cũng không giống người trên giang hồ. Chân khí không minh bạch, có lẽ là đã tu luyện tâm pháp hỗn tạp.”
“Cái này mà ngươi cũng biết sao?” Nàng nghi ngờ hắn chỉ nói bừa vậy thôi.

“Người này khinh công không tệ, nghĩa là nội lực thâm hậu, nghe hơi nhịp thở càng có thêm được đầu mối.” Mộc Đầu hiếm khi có tâm trạng giải thích kỹ càng cho nàng thế này.

Tô Ly Ly khong thể không thay đổi cách nhìn về hắn. Hắn có thể suy nghĩ như thế này, cũng có nghĩa hắn không phải là một người tầm thường. Sa cơ lỡ vận, phải lưu lạc đến đây. Cọp ở trong rừng, giữa muồn vàn loài thú thì mới là chúa sơn lâm, cũng như giao long phải ở dưới biển sâu thì mới là linh thú. Rời khỏi nơi vốn thuộc về mình, cũng chỉ như một con vật trong lồng, con cá mắc cạn.
Vậy nàng vốn thuộc nơi nào? Ba thước phố phường, chin khúc ngõ hẻm, liệu có thể che giấu cả đời? Đến chính nàng cũng không rõ.
Gió đêm thổi tới lành lạnh, Tô Ly Ly quay đầu nhìn lại. Ánh măt Mộc Đầu trong như ngọc lưu ly, ẩn chứa sự kiên định trầm tĩnh. Nàng nghĩ lại những gì đã nhìn thấy hôm nay, chỉ cảm thấy những chuyện đã qua dù có đè nặng lên nàng, cuộc sống vẫn cứ tươi đẹp.

Trong lòng vẫn buồn, thế nhưng khuôn mặt lại nở nụ cười mỉm, gọi “Mộc Đầu.”
“Ừ?”
Tô Ly Ly im lặng một lúc, “Phụ mẫu ngươi đều không còn sao?”
“Ừ.”
“Ta cũng vậy.” Ngón tay nàng khẽ khàng chạm vào cái chân bị thương còn đang bó nẹp của Đầu Gỗ “Còn đau không?”
“Không.”
Nàng trầm mặc hồi lâu, Đầu Gỗ cũng không nói câu nào, giống như một con sói đang ẩn nấp trong đêm, không phải vì đợi con mồi, mà bởi vì cảm thấy thoải mái khi hòa mình vào bóng tối.
Một lúc sau, Tô Ly Ly khẽ nói: “ngồi đây với ta một lát.”

“Được.”


0 nhận xét to “Thiên tử mưu chương 1 [1.2]”

Đăng nhận xét