Thứ Sáu, 13 tháng 9, 2019

Thiên tử mưu - Thanh Nghiêu - chương 8.2

,
Ăn cơm xong, Tô Ly Ly ngồi lên xe của hắn, đi vào cửa Đông Hoa của cấm cung. Kỳ Phượng Tường dẫn nàng vào, thẳng đến một tòa đại điện phía Bắc. Lúc vào, thị vệ cấm quân hai bên thấy Kỳ Phượng Tường, cũng không thèm ngăn trở. Trong điện đầy người hầu, bên cạnh tráp có bóng dáng nho nhỏ màu vàng đang ngồi đó. 

Kỳ Phượng Tường khoanh tay đứng, cũng không nói, không hành lễ, giơ tay làm dấu. Mấy người hầu trong điện hiểu ý, nối đuôi nhau đi ra. Trong đại diện nhất thời trống trải, Vu Phi ngẩng đầu nhìn qua, nhìn một lát, đột nhiên đứng lên, tiến thêm vài bước rồi dừng lại, chần chừ nói: “Tô tỷ tỷ?” 

Tô Ly Ly chỉnh đốn trang phục quỳ xuống, nói:“Dân nữ Tô Ly Ly......” Vu Phi đã chạy tới trước mặt nàng, giữ lại nói: “Tô tỷ tỷ, sao tỷ lại tới đây?” Tô Ly Ly ngẩng đầu, cảm thấy so với năm ngoái khi gặp, hắn đã cao lên không ít. Chỉ có điều mi tâm có chút tối tăm. Nàng để hắn lôi cánh tay mình, chỉ khẽ mỉm cười không nói. 

Vành mắt Vu Phi đột nhiên đỏ lên, cũng quỳ xuống ôm cổ Tô Ly Ly. Tô Ly Ly kéo hắn, ôn nhu nói: “Mau đứng lên, làm thế này để mọi người cười đấy.” Hai người kéo nhau đứng lên, Kỳ Phượng Tường thờ ơ lạnh nhạt, giống như cười, lại như giễu. Vu Phi cũng không nhìn hắn, lập tức lôi Tô Ly Ly đến bên cạnh tráp ngồi. Trên tráp quân cờ tán loạn. 

Vu Phi dạt quân cờ, lấy chỗ cho Tô Ly Ly ngồi, hỏi: “Tô tỷ tỷ đến thăm ta sao?” 

Tô Li Li nói thẳng:“Ta là muốn đến thăm, cũng là theo ủy thác của người ta đến khuyên ngươi.” 

Vu Phi nghe vậy mặt đổi sắc, muốn nói gì, bỗng nhiên trừng mắt liếc Kỳ Phượng Tường “Ngươi ra ngoài được không!?”
Kỳ Phượng Tường nở nụ cười nhàn nhạt, tao nhã lắc đầu. 

Tô Ly Ly nhẹ thở dài: “Ngươi cứ xem như hắn không phải người đi.” 

Vu Phi liếc nhìn Kỳ Phượng Tường một cái, cúi đầu trầm mặc một lúc lâu, nói: “Tô tỷ tỷ, ta biết vị trí này vốn không phải của ta, ta cũng chưa bao giờ muốn nó. Nhưng dù sao ta cũng là huyết mạch hoàng gia, nếu ta nhường ngôi cho Kỳ Hoán Thần, trong sử sách, giang sơn sẽ là bị chôn vùi trong tay ta. Quốc gia họ Vu, tuyệt đối ta không thể làm vậy được.” Hắn lắc đầu: “chết cũng không được, tỷ không cần khuyên.” 

Tô Ly Ly trầm mặc một lúc: “Ta biết ngươi nghĩ vậy là đúng. Nhưng sử sách cũng không phải bởi vì ngươi nhường ngôi thì cho rằng ngươi làm mất nước. Lịch sử đều là người có trách nhiệm viết nên. Hồi tỷ tỷ còn bé, từng nghĩ rằng người thân chết đi thật khổ sở, nghĩ tới việc bị người ta bức bách đuổi giết cũng khổ, nghĩ đến cả ngày trốn đông trốn tây cũng khổ. Chỉ mong bản thân không phải là mình nữa.” 

Nàng cười cười: “Sau này mới phát hiện, kỳ thực mấy cái đó cũng chẳng tính là gì, cũng không phải thật lòng ta muốn vậy.” 

Lại dừng một lát mới nói: “Vu Phi, hôm nay người ngồi chỗ này, mặc long bào ngũ trảo, cũng không cần chấp nhất bản thân là mình. Danh dự và địa vị rất cao, nhưng đời người cũng rất lâu. Người không thành toàn được quốc gia thì thành toàn cho chính bản thân đi. 

Vu Phi cúi đầu trầm mặc. 

Kỳ Phượng Tường biểu tình cao thâm khó lường, nhìn Tô Ly Ly, nhãn thần thâm trầm khó đoán. 

Tô Ly Ly ngồi một lát, cười nói: “Chuyện này ta cũng không biết nói sao nữa, hoàng thượng bảo trọng.” Nàng lấy từ trong tráp ra một viên cờ đen, soi một lúc, quân cờ hơi ánh lên màu xanh thẫm, “Đây là ngọc Miến Điện, cực phẩm trong các loại ngọc. Hoàng thượng nếu không chê ta ngu ngốc, chi bằng chúng ta chơi cờ đi.” 

Mấy ván cờ, Tô Ly Ly thua te tua, đến khi trời tối mới cùng Kỳ Phượng Tường từ đại điện đi ra. Vu Phi khôi phục phần nào thần thái chủ tử hồi xưa, nhìn Kỳ Phượng Tường một cái, thản nhiên nói: “Tô tỷ tỷ có thời gian lại qua đây nói chuyện với ta.” 

Ra khỏi đại điện, ngồi trên xe, Tô Ly Ly cười hì hì, thấp giọng hỏi: “Huynh đứng nhũn chân ra chưa?” 

Kỳ Phượng Tường vừa bực vừa buồn cười: “Cô kéo hắn chơi cờ, cố ý chỉnh ta phải không?” 

Vừa này hắn đứng bên điện, không tiến lên, cũng không rời đi, ánh mắt vẫn luôn nhìn Tô Ly Ly. Tô Ly Ly cũng biết hắn nhìn mình, trong lòng có chút hân hoan, dường như mong hắn cứ mãi nhìn như vậy. Lòng đã rõ nhưng vẫn im lặng. 

Nàng thu lại nụ cười, nghiêm mặt nói: “Hôm nay ta giúp huynh, huynh có thể giúp ta một việc hay không?”
“Việc gì?”
“Bảo vệ Vu Phi không chết.” 

Kỳ Phượng Tường nhìn biểu tình nghiêm túc mang theo chút khẩn trương của nàng, trong lòng lại nổi lên xúc động, mặc dù vẫn nghĩ tới nghĩ lui một lúc, nhưng cuối cùng vẫn đáp ứng “Được.” 

Ba ngày sau, tiểu hoàng đế hạ chỉ nhường ngôi. Kỳ Hoán Thần hết lần này đến lần khác từ chối nhưng không được, cuối cùng đành phải phụng chỉ. Sau khi cả triều tế lễ thiên đại, Vu Phi tự tay dâng ngọc tỷ kim ấn. Kỳ Hoán Thần khoác hoàng bào, bước lên ngai vàng, đổi niên hiệu thành Nguyên, truyền hịch tứ phương. 

Ngày hôm sau, Kỳ Phượng Tường dâng chiếu xin lập huynh trưởng làm hoàng trữ. Kỳ Hoán Thần bèn lập trưởng tử làm thái tử, phong tam tử làm thân vương, ban phong hào là Nhuệ. Kinh thành ca vũ mừng thái bình trong bảy ngày. 

Tô Ly Ly cũng không thu liễm chút nào, đứng trước mặt Nhuệ Vương điện hạ Kỳ Phượng Tường cười nhạo: “Hoàng đế điện hạ đã đăng cơ, đang tiếc, tên húy vẫn là “Thần”” 

Kỳ Phượng Tường ung dung nhìn nàng sơn quan tài, khẽ cười nói: “Lời này nói với ta thì được, nhưng đừng nói với người khác.” 

Kỳ Phượng Tường này thật kỳ quái, mấy ngày nay giao hết binh quyền. Buổi trưa nhàn rỗi không có việc gì làm, lại chạy đến ngồi nơi tiệm quan tài, xem Tô Ly Ly sơn vẽ quan tài. Có khi lại đến thư phòng lấy một quyển sách cũ của Diệp Tri Thu, đọc qua giờ trưa, sau đó thuận lý thành chương ăn chực cơm chiều, lấy lý do tốt đẹp là đến để giúp Tô Ly Ly cải thiện thức ăn, để nàng đỡ phải ăn cơm một mình. 

Tô Ly Ly bèn giao cho hắn việc lấy gỗ, toàn bộ đều là Kỳ Phượng Tường tự tìm người kéo về, nàng chỉ lo làm quan tài. Đã lừa hắn làm việc không cần báo đáp, Tô Ly Ly nói: “Con người đều có lúc chết đi, chúng ta cũng quen nhau được một thời gian, chi bằng ta tặng huynh một cỗ quan tài đi.” 

Kỳ Phượng Tường ngồi trên chiếc ghế xích đu mà nàng vẫn hay ngồi, uống nước trắng, bình tĩnh hỏi: “Quan tài kiểu gì?” 

Tô Ly Ly quỳ bên cạnh cỗ quan tài gỗ lim mới làm xong, dùng giấy nhám cẩn thận mài mấy chỗ gồ ghề ở mép, chuyên chú không trả lời. Tóc buộc tùy tiện, có chút rối loạn. Thân hình mảnh mai cúi xuống phác họa nên đường cong tuyệt đẹp. 

Hồi lâu sau, nàng đứng thẳng người, lấy tay sờ hoa văn bóng loáng, hài lòng nhảy xuống khỏi quan tài, nói: “Để ta xem xem có gỗ nào tốt rồi làm. Bào nhẵn rồi dùng màu trắng thuần sơn lên, bên trong lót bằng gỗ thất tinh, vừa đẹp vừa hợp, đảm bảo huynh nằm trong đó vĩnh viễn không bị quấy nhiễu.” (Gỗ thất tinh ngăn đuổi tà ma) 

Kỳ Phượng Tường thở dài: “Cô đối với ta quả là hào phóng quá rồi.” 

Tô Ly Ly cười hì hì: “Lại chẳng vậy.” 

Nhìn nàng có niềm vui đơn thuần với quan tài thế này, vừa buồn cười lại vừa cảm khái. Thế gian này quá ít thứ thuần khiết có thể khiến người ta vui vẻ, Kỳ Phượng Tường cười nhẹ: “Vậy quyết định thế nhé.” 

Tô Ly Ly gật đầu: “Ừ quyết thế.” 

Thời tiết vào đông dần chuyển lạnh. Tháng chạp đến, sắp hết một năm. 

Theo cách nói của Tô Ly Ly thì, mừng năm mới mà còn muốn đi đánh cho người ta không an ổn. Kỳ Phượng Tường lắc đầu nói: “Cũng không phải. Binh bất yếm trá, vào lúc người ta không muốn đánh nhất mà đi đánh thì mới có thể làm một được mười.” Tuy nói thế, nhưng cuối cùng hắn cũng không xuất kinh, chỉ là có chút bận. Cũng chẳng biết bận gì. Mười ngày nửa tháng mới thấy mặt. 

Gần đây Tô Ly Ly có thấy một cái tủ ở tiệm đồ gỗ, đường nối không phải trực tiếp đóng vào, mà dùng các khớp răng cài lại với nhau. Theo chủ tiệm nói thì loại đường nối như này có khả năng chống nước, nhưng không dễ gì làm được chắc chắn, thợ làm phải cực khéo. Tô Ly Ly nghĩ một hồi, về nhà dùng gỗ vụn thử đi thử lại, nhất thời hứng chí bừng bừng, muốn cải tiến cách làm quan tài. 

Hôm nay nàng dùng gỗ nhỏ làm ra một mô hình cửu quyết, người ta còn gọi là khóa Khổng Minh. Tự mình tháo lắp vài lần thấy rất thú vị. Lần trước đi gặp Vu Phi, Kỳ Phượng Tường cho nàng một khối lệnh bài xuất nhập cung, nàng bèn tính cầm nó mang tới cho Vu Phi chơi. 

Nàng đi theo thái giám tổng quản, quanh qua hành lang gấp khúc, đi tới chỗ ở Vu Phi ở phía sau. Bình thường nơi này toàn thị vệ đứng canh, hôm nay không có lấy một người. Tổng quản thái giám tinh ý, vừa nhìn đã thấy có gì đó không đúng, giữ chặt Tô Ly Ly: “Cô nương, hôm nay đừng vào.” 

Tô Ly Ly cũng cảm thấy có trò gì ở đây, do dự một lát, lắc đầu: “Ngươi trở về đi, ta vào xem thử.” 

Tổng quản thái giám do dự một lát nói:“Cô nương nếu vẫn muốn đi, cũng đừng nói ta mang cô qua đây.” Nói xong chuồn vội. 

Tô Ly Ly nhìn trái nhìn phải không thấy ai, chậm rãi tiến gần cánh cửa, chợt nghe Vu Phi kêu lên: “Ta không uống. Đây là cái gì? Các ngươi muốn giết ta!” Trong phòng yên tĩnh không tiếng động, giống như không có ai. Tô Ly Ly giật mình, tựa vào cạnh cửa, không biết bây giờ phải làm sao. Sau đó người kia lên tiếng, thanh âm ôn hòa, ngữ điệu thong dong, chậm rãi nói: “Vương hầu thế gia, sinh tử biến cố trong chớp mắt, không vì sống mà vui, không vì chết mà sợ hãi, hà cớ gì phải lưu luyến.” 

Hắn nói cứ như vào rừng ngắm hoa, dưới trăng đánh đàn, âm điệu ngừng ngắt chậm rãi chân thành. Tô Ly Ly chỉ cảm thấy máu huyết toàn thân nháy mắt ngừng lại, xoay người “Kẹt” một tiếng mở cửa. Hai người thị vệ đang đứng trong điện thấy nàng mở cửa đều giật mình. Mà Kỳ Phượng Tường ung dung điềm tĩnh, dáng vẻ tao nhã, đứng quay lưng về phía nàng, tựa hồ không nghe thấy. 

Vu Phi kêu lên: “Tô tỷ tỷ, cứu ta!” 

Tô Ly Ly chậm rãi đi lên, thần sắc phẫn nộ nhìn hắn, im lặng một lát mới cố gắng trấn tĩnh được, chuyển hướng sang Kỳ Phượng Tường, bình tĩnh nói: “Huynh tha cho hắn được không?” 

Kỳ Phượng Tường không nhìn nàng lấy một cái, gật đầu với người trên điện nói “Cho hắn uống” 

Trong mắt Vu Phi lộ rõ vẻ hoảng sợ, tận lực giãy dụa. Tô Ly Ly quýnh lên, kéo góc áo Kỳ Phượng Tường, hạ người quỳ xuống: “Hắn chỉ là một đứa trẻ, cầu xin huynh tha cho hắn đi.” 

Kỳ Phượng Tường bỗng nhiên cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt lạnh lùng, khóe miệng tạo thành đường cong nghiêm nghị, mang theo một chút thần sắc trào phúng, ngẩng đầu nhìn lên điện, tựa hồ không thấy nàng đang quỳ trên mặt đất cầu xin. 

Vu phi lớn tiếng nói: “Tô tỷ tỷ, đừng tin hắn.” 

Lời còn chưa dứt, đã bị một thị vệ giữ chặt cằm, chỉ còn lại dư âm mơ hồ vọng lên. Một thị vệ giữ chặt người Vu Phi, một thị vệ khác lấy bát thuốc đen trên bàn đưa tới miệng hắn. Tô Ly Ly hoảng hốt kêu lên: “Đừng!” Lúc đứng lên, cổ tay bị vặn lại, bị Kỳ Phượng Tường giữ chặt hai tay bắt chéo lại sau lưng. 

Tô Ly Ly dùng sức giãy dụa, giãy đến đau đớn cũng không ra. Hắn không do dự ôm nàng đứng lên, bắt hai tay để trước ngực. Tô Ly Ly người như vô lực, trơ mắt nhìn thị vệ kia mang bát thuộc ép vào miệng Vu Phi. Thân thể Vu Phi chậm rãi oặt xuống, nằm xuống đất ho dữ dội, dường như đem lục phủ ngũ tạng ho ra ngoài. Dần dần có máu cháy ra từ miệng, càng ngày càng nhiều, phủ đầy trên đất. Cơ thể hắn co quắp lại, không còn hơi thở. 

Tô Ly Ly tựa hồ cũng chết đi giống hắn, không còn tý sức lực, từ trong tay Kỳ Phượng Tường uể oải trượt xuống dưới, cơ thể như nhành liễu bị bắt trong tay hắn. Một thị vệ duỗi tay thăm dò hơi thở Vu Phi: “Không thở nữa.” Kỳ Phượng Tường nhìn Vu Phi trầm mặc một lúc, nói: “Các ngươi ra ngoài đi.” 

Hai thị vệ tuân lệnh ra ngoài. Đợi bọn hắn đi xa, Kỳ Phượng Tường một tay kéo Tô Ly Ly ra khỏi phòng, đóng cửa lại. 

Tô Ly Ly vịn lan can thở dốc, nghe thấy giọng hắn nghiêm khắc: “Cô đến đây làm gì? Còn ai biết cô lại đây?” 

Nàng trì hoãn một lúc, ngữ điệu hờ hững mà căm ghét: “Ai cũng biết ta đến đây. Ta nhìn thấy ngươi giết chết vị vua đã nhường ngôi, vì bịt miệng thiên hạ, bây giờ ngươi cũng nên giết ta luôn đi.” 

Kì Phượng Tường ngừng lại một chút, lãnh đạm nói:“Không sai!” 

Tô Li Li chợt ngẩng đầu,“Ngươi đã đồng ý với ta!” 

Kỳ Phượng Tường ngẩng đầu, giống như suy nghĩ chuyện gì, ngập ngừng nói: “Thế thì sao?” 

Nàng nhịn không được, cười lạnh: “Nhà các người ngồi trên hoàng vị không cảm thấy không may mắn sao?” 

Ánh mắt hắn chuyển qua mặt nàng, cuối cùng cũng bốc hỏa: “Ngôi vị hoàng đế là quyền lực, trước giờ chưa bao giờ là không may mắn.”
Tô Ly Ly xoay người rời đi, mới đi được vài bước, bị hắn bắt lại. Kéo tới khúc ngoặt, ném thẳng cho thái giảm tổng quản: “Mang nàng vào thế nào thì mang nàng ra thế ấy.” 

Vị thái giám tổng quản kia vừa thấy sắc mặt Kỳ Phượng Tường, sợ tới mức lập tức quỳ xuống dất, chưa kịp nói gì Kỳ Phượng Tường đã xoay người bước đi. Tô Ly Ly đứng nhìn hắn đi xa. Vị tổng quản kia miễn cưỡng đứng dậy, khuôn mặt khổ não: “Cô nương hại chết ta rồi.” 

Tô Li Li yên lặng nhìn hắn, suy nghĩ nửa ngày, cũng chỉ cười khổ nói:“Xin lỗi.” 

Lúc trở lại tiệm quan tài, hai thợ đang hợp lực cưa một tấm ván bảy tấc. Tô Ly Ly tâm tình không tốt, kêu bọn họ đi, đóng cửa không buôn bán. Kỳ Phượng Tường vốn đã nói chuyện của Vu Phi rất khó thực hiện, giả như Vu Phi bị người khác giết, nàng cũng không trách được. Thế nhưng hôm nay Vu Phi chết trong tay hắn, chết ngay trước mặt nàng. Tô Ly Ly trong lòng chán nản, chẳng muốn làm gì, lên giường đi ngủ. 

Ngủ mê mệt tới tận bữa tối, nàng ngồi dậy uống nước, ăn chút cơm nguội. Sau đó ngồi thẫn thờ trong sân, vuốt ve đám quan tài. Những quan tài trong sân này đều trầm mặc bầu bạn với nàng, mỗi lần nhìn thấy bọn chúng, tâm tình đều bình tĩnh lại. Đã nhiều năm như thế, giống như một thế lực to lớn vô hình chống đỡ nàng. Có thể nói, Tô Ly Ly trước giờ không sợ hãi hay do dự, tuy rằng bừa bãi tùy hứng nhưng tuyệt đối không mềm yếu hay xúc động. 

Ngồi mãi đến khi trời tối, nàng đứng dậy ra ngoài. Men theo đường Bạch Phúc, đi qua Tây phố, sau hẻm Tam Khúc, con đường dài trước mặt chính là phủ đệ của Kỳ Phượng Tường. Tô Ly Ly đứng cách cửa lớn một đoạn, nhìn tới nhìn lui, đình viện sâu hun hút, khói tỏa lầu son. Kỳ Phượng Tường ở đây không phải Kỳ Phượng Tường của tiệm quan tài Tô Ký. Hắn vui giận không rõ, tâm tư cẩn mật, trước giờ không vì người mà tỏ chân ý, nàng sao lại có thể tin tưởng. 

Đứng đó hồi lâu, cửa mở ra, tùy tùng Kỳ Thái của Kỳ Phượng Tường đi ra, hướng về phướng Tây. Tô Ly Ly theo bản năng lùi lại, vẫn bị hắn nhìn thấy. Kỳ Thái nghi hoặc hỏi: “Tô cô nương, sao cô lại ở đây?” 

Tô Ly Ly cười cười: “Không có gì, trùng hợp đi qua đây thôi.” 

Kỳ Thái hỏi: “Cô muốn tìm chủ tử nhà ta sao?” 

Tô Ly Ly không đáp. 

Kỳ Thái nói: “Ta đưa cô đi.” 

Tô Ly Ly nghĩ một chút, đáp: “Ừ.” 

Theo hắn đi qua đoạn đường trong viện, thị vệ khắp nơi, nhưng yên tĩnh đến nỗi nghe được tiếng hít thở, mỗi bước đi đều như nện vào lòng nàng. Kỳ Phượng Tường đang ở thử phòng, Kỳ Thái dẫn vào. Lúc Tô Ly Ly bước vào căn phòng ba gian đang mở cửa, Kỳ Phượng Tường đang viết cái gì đó, không chú ý tới nàng. Viết xong hạ bút, tay chống bàn đánh giá Tô Ly Ly. 

Thật lâu sau mới nói: “Cô ngồi đi.” 

Tô Ly Ly theo lời ngồi xuống ghế trong phòng. 

Ánh mắt Kỳ Phượng Tường hơi nheo lại, là kiểu thâm trầm khó dò lẫn phong lưu mà nàng vẫn nhìn quen, cất tiếng không cảm xúc: “Vẫn đau lòng vì chuyện Vu Phi sao? 

Tô Ly Ly gật đầu. 

“Cô có biết hôm nay nguy hiểm thế nào không? Nếu bị người ta phát hiện, ta cũng không bảo vệ được cô.” Trong sự bình tĩnh của Kỳ Phượng Tường có cảm xúc đoán không ra, lời nói lại thẳng thắn cố chấp: “Ta bằng lòng đối tốt với cô, sẽ không hại cô. Điều kiện tiên quyết là cô phải biết điều. Rất nhiều việc cô không muốn tiếp nhận cũng phải tiếp nhận.” 

Tô Ly Ly yếu ớt dựa vào tay vịn, tựa hồ như mất hồn, trái lại lời nói bình tĩnh: “Ta lại không giống vậy. Ta quan tâm rất nhiều người, quan tâm Ngôn Hoan, quan tâm Vu Phi. Những người này trong mắt huynh chắc chẳng tính là gì, nhưng ta lại không muốn bọn họ bị thương tổn. Lúc ta tin huynh như thế, huynh lại đi làm hại hắn.” 

Ánh mắt Kỳ Phượng Tường lóe lên, giống như có ánh lửa nhấp nháy, bình tĩnh cười: “Cô đúng là thiện lương bác ái thật, khó trách thái giám kia hôm nay vì cô mà chết.” 

Tô Ly Ly ảm đạm lắc đầu: “Ta không phải đến đây đi châm chọc khiêu khích huynh.” 

Hắn trầm mặc một lát, nhìn nàng chăm chú: “Được, ta cũng không muốn vậy. Vu Phi là chuyện ta đã đáp ứng với cô, cho dù lần này ta thật sự không cứu nổi hắn, cũng hi vọng cô không quá khổ sở. Ta quả thực đã cố hết sức.” 

Tô Li Li cướp lời:“Chúng ta không nói chuyện này được chứ?” 

“Được” 

Một khoảng trầm lặng đột ngột giữa hai người. 

Sau một lúc lâu, Kỳ Phượng Tường bất đắc dĩ cười,“Bỏ đi, ta không nên nói những cái này.” 

Hắn đứng lên đi đến bên cạnh nàng, đưa tay ra: “Cô cũng đừng náo loạn.” 

Tô Ly Ly không nén nổi tiếng thở dài, vịn tay hắn đứng lên. Tay Kỳ Phượng Tường vừa dài vừa ấm, khớp xương rõ ràng, tay trái có vết thương nhỏ, như một đốm chu sa lau không sạch. Miệng vết thương tuy nhỏ nhưng đâm vào gân mạch xuyên thấu hổ khẩu, cho dù khỏi hẳn, cũng có thể động tới gân cốt da thịt. 

Tô Li Li vỗ về tay hắn, nói:“Tay huynh thường xuyên giết người, nhưng vì sao lại không có huyết khí?” 

Kì Phượng Tường dường như hơi hơi suy tư một chút, nói:“Bởi vì giết người xong có thể rửa sạch.” 

Ngón cái Tô Ly Ly vuốt nhẹ vết thương, hỏi: “Sao lần đó huynh lại muốn tổn thương bản thân?” 

Kỳ Phượng Tường bị nàng hỏi, bỗng nhiên lộ ra chút tức giận lẫn quẫn bách, lại thấy nàng vẫn đang ôn nhu lưu luyến sờ tay mình, thấp giọng nói: “Ngày đó khi cô ở trên thuyền chưa tỉnh, ta ngồi đó nghĩ muốn làm sao với cô. Ta nghĩ ra rất nhiều biện pháp tàn nhẫn, có thể để cô sống, để cô chết, hay để cô sống không bằng chết. Nhưng mà cuối cùng ta lại tha cho cô, cái vết này là muốn nhắc nhở bản thân.” 

“Nhắc nhở cái gì?” Tô Ly Ly hỏi rất nhẹ, sợ hơi thở thổi luôn đáp án đi. 

Đôi mắt như mặc ngọc nội liễm thâm trầm: “Nhắc nhở bản thân trên thế gian này có rất nhiều cám dỗ, nhưng chỉ cần biết thứ mình muốn là gì, thì sẽ không dễ dàng động tâm.” 

Tô Li Li chậm rãi ngẩng đầu nhìn hắn,“Có hiệu quả sao?” 

Kì Phượng Tường cười một cách nguy hiểm,“Rất hiệu quả, cô muốn thử không?” 

Tô Ly Ly lắc đầu: “Ta không thử” 

Hắn nheo đôi mắt hẹp dài nhìn không ra vui giận: “Cô sợ bỏng tay.” 

Hắn quả nhiên là có nghe tới câu nói kia, nhưng mà nàng cũng đã biết đến vết thương này. Phảng phất như có gì đó rơi vào tim, có cảm giác thảm hại như nhau. Tô Ly Ly lúc này nghĩ đến bộ dạng chết thảm của Vu Phi, nước mắt không nén được rơi xuống. Ngón tay nàng hơi lạnh, mà giọt lệ lại hơi ấm, nhỏ xuống tay hắn có chút lạ lẫm, khuấy động cảm xúc của hắn. 

Kỳ Phượng Tường duỗi tay xoa mặt nàng, kéo đầu ngẩng lên, có chút ngạc nhiên nhìn bộ dạng rơi lệ của nàng. Ngón tay lau khóe mắt nàng, nhịn không được thấp giọng nói: “Thực ra Vu Phi…” 

Lời chưa dứt, Kỳ Thái ở cửa vội vàng báo: “Chủ tử, Ngụy đại nhân tới.”
Kỳ Phượng Tường chỉnh lại thần sắc, nói với Tô Ly Ly: “Ở đây chờ ta một lát.” 

Qua khoảng thời gian một chén trà, hắn mới vội vàng trở về, nhìn sắc trời tối đen “Đi thôi, ta đưa cô về.” 

Tô Ly Ly lắc đầu: “Huynh làm việc của huynh đi, không cần tiễn.” 

Kỳ Phượng Tượng vẫn đưa nàng đến cửa ngách tiệm quan tài. Tô Ly Ly quay người đứng lại, thấy hắn vẫn chưa đi, có chút xuất thần. 

Kỳ Phượng Tường nhìn bộ dạng này của nàng, khẽ cười nói: “Ta trước kia nhìn thấu cô, hiện tại lại nhìn không rõ.” 

Có câu nói người trong cuộc thì u mê, nếu là nhìn không rõ một việc gì đó, tất là đã bị cuốn vào. 

Tô Ly Ly nhìn quần áo màu tối của hắn, giống như vẻ ám muội khi lần đầu tiên gặp ở Định Lăng. “Ta vào dây, huynh cũng trở về đi.” 

Nàng mở cửa ngách, cất bước vào trong, thân ảnh biến mất sau cánh cửa. 

Kỳ Phượng Tường đứng trong chốc lát, xoay người bước vào bóng đêm. 

Tiệm quan tài Tô Ký khai trương mấy năm, bán vào cả kinh thành. Ở đây Trình thúc đã sống, Mộc Đầu đã sống, Vu Phi đã sống… Người đã chết, người bặt vô âm tín. Không được tin Kỳ Phượng Tường - Tô Ly Ly cầm tờ giấy trong tay, yên lặng nhìn ra ngoài một lúc. Lời lẽ chính trực, tựa như vẻ quật cường khi năm ấy cứu hắn, giống như một khúc đàn du dương, bỗng nhiên đứt đoạn, biến mất vào loạn thế mịt mùng. 

Nàng đem tờ giấy trong tay thiêu rụi, rơi xuống mặt đất, hóa thành tro tàn. Ánh lửa chợt lóe rồi tắt ngúm. Nàng muốn lưu lại một chút gì đó, nhưng lại không biết lưu lại cho ai, biết chắc Kỳ Phượng Tường tất nhiên sẽ nhìn thấy, nàng chỉ viết đơn giản mấy chữ “Ta đi đây.” Đem tờ giấy để trên gối. 

Khi ánh bình minh hiện lên tia sáng đầu tiên, Tô Ly Ly thay bộ nam trang ngày trước, giống như ngày trước đi tới chợ vật liệu gỗ bên cổng Nam, dọc theo chợ lượn đi lượn lại vài vòng, qua cây cầu bên hồ, nhập vào dòng người hỗn loạn ở cửa Nam kinh thành. 

Con đường phía trước có lẽ đầy chông gai, nhưng nàng đã không còn gì để mất, nên cũng không có gì phải sợ hãi.

2 nhận xét:

  1. Trước tiên cảm ơn Rei đã dịch truyện, lúc tìm đc có chỗ edit tui mừng lắm, đọc một lèo đến giờ mới đi tạo blog để cmt TT. Tui mò truyện vì thấy có chuyển thể, còn là dv tui thích nên đọc thử. Ai ngờ truyện hay thật sự, tui rất thích thiết lập của Tô Ly Ly luôn, mạnh mẽ, kiên cường, lại tự lập. Không biết chủ blog có thấy được ko vì có vẻ rất lâu r ko update, nma nếu thấy đc cmt của tui thì có thể dịch tiếp được ko ạ, vì tui tiếc truyện quá ToT

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. giờ tui mới vào được blog mà mất raw truyện này rồi nên drop bạn ơi T__T

      Xóa