Thứ Năm, 5 tháng 9, 2019

Thiên tử mưu Chương 7.2

,

Kỳ Phượng Tường cùng Tô Ly Ly trở về đường Dư Lộ, đường bằng phẳng thoáng đãng. Trên tảng đá to bên đường, một người đang ngồi xếp bằng, Tô Ly Ly vừa nhìn thấy thì hơi sững sốt. Người kia mặc một thân áo tơi, chiếc nón đặt bên cạnh, diện mạo cương nghị quyết đoán, lúc nhìn thấy hai người đi tới, cười nhẹ: “Kỳ tam công tử, đã lâu không gặp.”


Tô Ly Ly chỉ thấy vô cùng quen mắt, đột nhiên nhớ ra, người này không phải gã râu quai nón lúc trước ở bến Đào Diệp lừa bọn họ tới tùy viên sao. Nay hắn cạo sạch râu trên mặt, trông lại có chút văn khí. Tô Ly Ly nhích sang trốn bên người Kỳ Phượng Tường, cả kinh nói: “Vương Mãnh!”

Kỳ Phượng Tường tự nhiên cầm lấy tay nàng, nói nhỏ: “Hắn không phải là Vương Mãnh. Nếu ta đoán không sai, hắn là Âu Dương Đàm.”

Người nọ cười ha ha, nhảy xuống khỏi tảng đá, cúi đầu nói: “Tại hạ Âu Dương Đàm, ngày trước mạo phạm công tử, mong công tử thứ lỗi.”

Kỳ Phượng Tường nói: “Ngươi cũng không phải là mạo phạm, là diễn quá tốt, lừa được cả ta. Có điều ta không rõ, Triệu Vô Phương sao lại ở trong tùy viên của ngươi?”

Âu Dương Đàm trầm mặc nói: “Công tử đã đoán ra ta là chủ nhân của tùy viên, như vậy chắc cũng đoán ra vài phần manh mối việc này. Ta vốn sống nhàn tản ở tùy viên, Trần Bắc Quang vài lần phái người tới triệu, ta đều chối từ chưa đi. Tháng 11 năm ngoái, Triệu Vô Phương kia không biết từ nơi nào đến, dắt cô gái kia vào trong tùy viên xin gặp. Qua cách nói năng có thể thấy người này tâm tư cơ biến, thủ đoạn quyết liệt, ta không muốn kết giao.”

“Ngày hôm sau, hắn đêm khuya đi một mình vào, nói muốn dùng chung tùy viên với ta. Đương nhiên ta không đồng ý, hai bên liền động thủ. Ta không phải đối thủ của hắn, bị hắn đuổi ra ngoài. Mấy tôi tớ của ta đều bị hắn giết sạch. Ta bị thương, ở Thái Bình phủ trằn trọc mấy hôm, không có kế sách, liền dịch dung qua sông tới kinh thành tìm bằng hữu. Trùng hợp lại gặp công tử ở bến Đào Diệp.”

“Khi ở U Châu, đã từng đi cùng bằng hữu tới dự tiệc tại mộ phủ Kỳ đại soái, có nhìn thấy công tử một lần. Ở bến Đào Diệp…, liền muốn dẫn công tử tới tùy viên đối phó Triệu Vô Phương. Tốt nhất là cả hai tranh đấu, ta đứng giữa trục lợi…” Hắn hơi đỏ mặt

Kỳ Phượng Tường gật đầu cười: “Âu Dương huynh đã nói thẳng ra như vậy, quả là công tử quang minh lỗi lạc.”

Âu Dương Đàm lại nói tiếp: “Sau đó các ngươi lại không giao đấu với nhau, ta liền đoán, các ngươi đến Ký Bắc có mục đích riêng, khả năng là vì đối phó Trần Bắc Quang, nên vẫn chờ ở Thái Bình phủ nghe ngóng tình thế. Đêm thành phụ quyết chiến, ta vội vàng ra khỏi Thái Bình Phủ, ở lại một túp lều cỏ trên núi, tình cờ thấy Triệu Vô Phương đứng nói chuyện với vị cô nương này.” Hắn chỉ tay vào Tô Ly Ly.

“Nói chuyện lúc lâu, Triệu Vô Phương ra tay đánh vị cô nương này, sau đó nói vài lời tục tĩu, hình như có hành động gây rối.”

Kỳ Phượng Tường kinh ngạc hỏi: “Còn có chuyện này sao?”

Tô Ly Ly cúi đầu ừ một tiếng: “Là Âu Dương tiên sinh nhảy từ trên cây xuống đánh nhau với Triệu Vô Phương…nên chuyện này cũng bỏ qua.”

Ánh mắt Kỳ Phượng Tường trầm xuống, quay qua nhìn Âu Dương Đàm.

Âu Dương Đàm xua tay nói: “Ta đánh không lại hắn, cũng sợ hắn nhận ra ta. Chỉ dọa một chút để hắn không dám làm bừa thôi. Chỉ là cô nương nói với hắn những chuyện đó, nếu hắn truyền ra bên ngoài, chỉ sợ đến tính mạng cô cũng không giữ nổi.”

Kỳ Phượng Tường hỏi: “Nói cái gì?”

Tô Ly Ly tái mét mặt mày, lôi tay áo Kỳ Phượng Tường, thấy hắn quay đầu nhìn, lại vội vàng buông ra, hấp tấp nói: “Huynh…huynh nghe xong không được tức giận. Lúc đấy ta bị hắn ép, đành phải nói dối, kỳ thực hắn cũng nhìn ra ta nói dối…”

Kỳ Phượng Tường nhíu mày lại, thản nhiên ngắt lời nói: “Rốt cuộc là nói cái gì?”

Tô Ly Ly biết không thể tránh được, tim đập thình thịch, “hắn biết ta là ai, ta nói…”, liếc qua Âu Dương Đàm một cái, “Ta nói cái kia ở trong tay huynh, chìa khóa ở Khi Dịch Chi. Đương nhiên hắn không tin, nói huynh nhất định sẽ giết ta, vì thế tát ta hai cái. Còn nói nhìn ta cũng không tồi, huynh đối với ta… cái kia… Sau đó… Âu Dương tiên sinh liền nhảy ra.”

Kỳ Phượng Tường nghe xong, mặt không đổi sắc, khí chất thâm trầm, không hề nhìn nàng, quay sang Âu Dương Đàm nói: “Âu Dương huynh chờ ở đây vì nói những lời này?”

Âu Dương Đàm nghiêm mặt nói: “Ta không phải muốn dùng chuyện này để áp chế ngươi. Ngày xưa Trần Bắc Quang triệu ta, ta không chịu đến. Bởi vì Trần Bắc Quang có mưu nhưng làm thì kém, không đủ để làm nên nghiệp lớn. Mấy ngày nay quan sát kỹ, Kỳ công tử trượng nghĩa lễ hiền, mưu lược thần kì, đúng là anh hùng thời loạn, ta muốn được đi theo.”

Kỳ Phượng Tường cũng không đáp ứng, thản nhiên nói: “Ta có thể dẫn ngươi đến gặp phụ vương, ngươi có tố chất, nhất định công danh rộng mở.”

Âu Dương Đàm đột nhiên biến sắc nói: “Nếu vì công danh việc gì ta phải tìm ngươi. Ngươi không tin ta, cứ coi như ta chưa nói gì đi.” Dứt lời xoay người bước đi.

Kỳ Phượng Tường thấy hắn xoay người, chậm rãi nói: “Âu Dương huynh có ân trợ ta, nếu từ chối thì thật bất kính.”

Trên đường trở lại doanh trại, Kỳ Phượng Tường không liếc Tô Ly Ly lấy một lần, đưa thẳng Âu Dương Đàm đi gặp các cấp tướng lãnh, trò chuyện rôm rả. Tô Ly Ly ngồi ở trong trướng cho tới lúc buồn ngủ thì Kỳ Phượng Tường đi vào, vén áo ngồi xuống nói: “Đưa tay ra cho ta.”

Tô Li Li thành thật đưa tay ra, hai cổ chân khí chậm rãi đi vào huyệt Thái Uyên, tụ lại ở Thiên Trung. Nàng tâm tư bất định, cũng không thể tập trung theo chân khí của hắn, do dự một lát, nhỏ giọng hỏi: “Huynh có giết ta không?”

Chân khí Kỳ Phượng Tường đột nhiên rối loạn, mạch nàng nhảy lên một cái, Tô Ly Ly “A” một tiếng Kỳ Phượng Tường theo đà bỗng trượt tay, phẫn nộ hỏi “Tại sao cô ngày nào cũng nghĩ ta muốn giết cô thế? Nếu muốn giết cô thật thì để cô nằm ngoài cửa thành là xong rồi, phí bao nhiêu công cứu cô để làm gì?”

Tô Ly Ly cúi đầu nói: “Ta chỉ là sợ nếu Triệu Vô Phương cứ đồn đãi ra ngoài như thế, phụ thân và huynh trưởng nhất định muốn hỏi huynh, huynh vì muốn tự bảo vệ mình, cũng khó tránh việc giết ta để giệt khẩu.”

Kỳ Phượng Tường cười lạnh: “Hóa ra cô cũng biết. Nếu lỡ như có việc này, cũng đáng đời, tự mình ngẫm sinh tử thoáng ra đi.” Sau đó vén rèm bước ra ngoài.

Đêm đó Tô Ly Ly ngủ chẳng ngon, trong mộng có rất nhiều người đi tới đi lui, đều không nhìn rõ mặt. Cảnh trong mơ mơ hồ lộn xộn loạn xì ngầu, tựa như tiếng kim rơi trong tĩnh mịch, tiếng kim đá chạm nhau nhỏ bé yếu ớt như đánh thẳng vào lòng, cô đột nhiên tỉnh dậy, vừa đúng đầu khắc nửa đêm về sáng.

Cả đầu cả mặt đều là mồ hôi, Tô Ly Ly chạm rãi đứng lên lấy chậu nước ám rửa mặt, ngồi thiền một lúc, cũng không buồn ngủ nữa. Chậm rãi mặc quần áo vào, chợt nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ từ trướng bên cạnh. Nàng cũng không đốt đèn, đi đến bên cửa ngó qua khe hở.

Có ba người từ trước mặt khom lưng nhẹ chân hướng tới đại trướng của Kỳ Phượng Tường. Cách đó không xa cũng có bóng người di chuyển. Tô Ly Ly trong lòng bồn chồn: Đây là đang làm gì vậy? Mấy người kia dùng thứ gì đó hắt lên đại trướng một vòng, Tô Ly Ly đột nhiên nghĩ ra họ đang muốn phóng hỏa, bèn xốc màn trường, kêu lên: “Này, các người đang làm gì đấy?”

Mấy người kia lập tức nhìn về phía nàng, ngay lúc đó, bạch quang chợt lóe, mũi kiếm xẹt qua chém chết một người. Âu Dương Đàm cầm kiếm đối mặt với một người nữa. Trong đám người còn lại có một người châm lửa, đại trướng Kỳ Phượng Tường lập tức bùng cháy.

Mấy người kia kêu to: “Đốt lửa, đốt lửa!”

Lập tức, xung quanh doanh trại đều có lửa nổi lên.

Âu Dương Đàm hét to với Tô Ly Ly: “Còn không mau chạy!”

Tô Ly Ly xoay người chạy về hướng sau trướng không biết có phải vì đêm tối không nhìn rõ đường hay không, nàng tìm đúng được phương hướng. Ra khỏi doanh trại, nàng nấp mình trong bụi cỏ, thấy bốn phía trước mặt lộn xộn, ánh lửa tận trời, bóng người hỗn loạn, không phân rõ ai với ai. Chỉ trong thời gian một chén trà nhỏ, Tô Ly Ly giống như đã trải qua ngàn năm.

Trong ánh lửa, chục người cưỡi ngựa phóng ra, càng lúc càng gần. Nàng nhìn thấy người cầm đầu hình như là Kỳ Phượng Tường. Bởi không chắc chắn lắm, nàng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Người kia quất ngựa vòng lại, nhìn tứ phía, hướng về cánh đồng hô lên một tiếng. Tô Ly Ly lúc này mới kêu to: “Ở đây”

Kỳ Phượng Tường phóng ngựa lại, sắc mặt nghiêm trọng, giơ tay đón nàng. Tô Ly Ly lập tức giẫm bàn đạp nhảy lên, thấp giọng hỏi: “Huynh làm sao biết ta ở đây.”

Kỳ Phượng Tường dường như định thần lại, cũng cúi đầu nói: “Hả? Không biết, chắc là cảm giác thế.”

Kéo cương ngựa, ngựa vững vàng chạy ra ngoài.

Tô Ly Ly cảm thấy hơi thở hắn không đều, có chút trầm mặc không giống ngày thường. Khoảng một nén hương, trước mặt có chút ánh sáng, cũng vừa đến bờ sông, bên bờ neo một con thuyền nhỏ. Kỳ Phượng Tường dắt ngựa đứng bên bờ, ghé tai nàng nói: “Đây là thượng du sông Vị thủy, cô đi theo Ứng Văn, ta kêu hắn đưa cô về nhà.”

Tô Ly Ly nghe hơi thở hắn nặng nề, quay người liếc qua, một mũi tên bị bẽ gãy cắm xuyên qua áo hắn. Tô Ly Ly níu lấy cánh tay hắn, xem mũi tên kia, quả nhiên mũi tên đã đâm vào người hắn. Kỳ Phượng Tường nhìn cái tên gãy, cười ôn nhu: “Báo ứng này của ta cũng đến nhanh quá đi.”

Tô Ly Ly giữ chặt lấy cánh hay hắn “Cái nào làm sao rút ra?”

“Hiện tại không rút ra được, ta còn có việc.”

Tô Ly Ly nhìn vào mắt hắn, ánh mắt hắn sáng rỡ, linh động, bình tĩnh thản nhiên mà kiên quyết. Nàng bỗng có chút mềm lòng, nhẹ nhàng nói: “Chúng ta cùng đi đi.”

Kỳ Phượng Tường lắc đầu: “Ta không thể đi được. Hai người đi đi, Ứng Văn sẽ chăm sóc cho nàng một chút.” Tô Ly Ly quay đầu, thấy Ứng Văn đứng trên con thuyền ba lá. Nàng có chút lo lắng không yên, xoay lại nhìn Kỳ Phượng Tường, chỉ cảm thấy bỗng nhiên hơi rối ren, khuôn mặt nhiều cảm xúc phức tạp.

Kỳ Phượng Tường chăm chú nhìn ánh mắt nàng, giống như bị mê hoặc, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên mi tâm Tô Ly Ly, hơi thở dịu dàng của hắn sát bên, trong phút chốc lại xa cách, có gì đó như sương mù từ khe núi trong đáy lòng nổi lên.

Hắn cúi đầu nói: “Đi đi”. Buông eo nàng ra, đưa nàng xuống ngựa. Tô Ly Ly xuống khỏi lưng ngựa, vẫn ngửa đầu như cũ, nhìn bóng tối phủ lên dáng hình anh tuấn của hắn. Kỳ Phượng Tường không nhìn nàng nữa, bảo Ứng Văn: “Mang nàng trở về, sau đó chờ ta ở Huy Phong.”

Ứng văn gật đầu nói:“Huynh nhất định phải cẩn thận.”

Kì Phượng Tường đáp gọn:“Ta biết.” Kéo dây cương, xoay người liền đi, không chút nào lưu luyến.

Tô Ly Ly nhìn bóng dáng hắn đi vào màn đêm, bị Ứng Văn kéo vào khoang thuyền, kêu người lái cho thuyền đi. Tô Ly Ly ngồi bên cửa tựa màn thuyền nhìn lại, bờ sông xa dần, dưới ánh nước bờ sông bên kia hừng hực ánh lửa. Toàn bộ doanh trại đã bị thiêu rụi, nước sông dập dờn khiến cho sắc lửa càng thêm mãnh liệt. Tô Ly Ly cuối cùng cũng đã có thể về nhà, thế mà trong lòng lại có chút buồn bã.

Quay đầu nhìn Ứng Văn ở phía đối diện, mày nhíu lại, hình như có chút ưu tư, nàng hỏi: “Có việc gì sao?”

Ứng Văn nói: “Có phản quân.”

“Bộ hạ cũ của Trần Bắc Quang?”

Ứng Văn do dự một lát, thở dài nói: “Chỉ sợ là người của đại công tử. Lần này công lao Kỳ huynh không nhỏ, có người ngồi không yên.”

Tô Ly Ly không biết nói thêm gì, quay đầu nhìn mặt nước càng lúc càng rộng ra, chỉ cảm thấy con người giống như dòng nước, vĩnh viễn không biết chảy về đâu, không biết làm sao chia ly tụ hợp.

Lúc bình minh lên bờ đổi sang dùng ngựa. Vết thương cũ của Tô Ly Ly chưa khỏi hẳn, khi đến kinh thành đã là mười ngày sau. Chiều tối bước vào cửa thành, Ứng Văn lập tức dùng xe đem nàng tới cửa sau Như Ý Phường, đưa qua một cái hộp nói: “Nhà của cô hiện tại an toàn, tạm thời được một thời gian. Ta phải ra khỏi thành trước khi thành đóng cửa, không nói nhiều với cô được. Vạn sự cẩn thận.”

Đợi hắn đi xa, Tô Ly Ly từ từ đi đến cửa chính tiệm quan tài Tô ký, như đã qua một thế hệ. Nàng giơ tay lấy xuống mấy chữ “Có việc tạm rời đi”, ngày đó Kỳ Phượng Tường cười nhạo nàng cẩn thận quá mức, giờ đây đúng là đi một chuyến nửa năm mới về. Nàng bỗng nhiên có chút gấp gáp, vội vàng chạy tới cửa ngách, mở ra đi vào nội viện.

Trên cửa sổ đều tích đầy bụi bặm, tờ giấy cắm trên trụ kia bị gió thổi tung bay, mưa đã nhòe đi một chút. Mấy cỗ quan tài nàng làm chưa xong vẫn còn để nguyên ở đó, trong phòng chăn nệm chỉnh tề, bàn phủ đầy bụi.

Không một ai trở về.

Tô Ly Ly chậm rãi dựa cột ngồi xuống dưới bậc, xương sườn có chút ân ẩn đau. Nàng ngồi nửa ngày, duỗi tay mở cái hộp Ứng Văn đã đưa.

Ứng Văn trước giờ làm việc cẩn thận tỉ mỉ, gặp loạn không hoảng. Lúc này trời đã tối muộn, Tô Ly Ly không có chỗ ăn cơm, trong hộp chỉnh tề các điểm tâm màu sắc tinh tế. Góc khác là ngân phiếu trăm lượng của ngân điếm Tụ Phong, chỉ cần cầm phiếu là đổi được.

Tô Ly Ly cười hơi miễn cưỡng, lẩm bẩm: “Quan tài hai người Trần Bắc Quang với Tiêu Tiết chỉ đáng giá một trăm lượng sao?”

Duỗi tay lấy miếng bánh bí đao, chậm rãi nhai, trời dần dần đen kịt.

Sáng sớm hôm sau, Tô Ly Ly lấy nước dọn dẹp, mở cửa buôn bán. Kinh thành ở thời họ Kỳ cai trị, sớm đã khôi phục phần nào nguyên khí, không giống thảm cảnh lúc Bào Huy soán ngôi năm ngoài.

Nhưng ngân điếm trong chiến loạn đã bị đoạt lấy, tiền không còn chút gì, nàng tra tới tra lui bạc mình tích lũy ngày trước cũng chỉ còn non nửa. Nàng liền lôi ra, gộp cả trăm lượng Ứng Văn đưa, đến cửa hàng vật liệu gỗ trong thành mua chút gỗ vụn, cho người kéo về nhà. Lại đi đến chỗ mấy người làm công ngày trước xem thử, có hai người vẫn ở đó, nàng định tiền công, để bọn họ mỗi ngày tới làm như trước.

Chỉ cần có quan tài để làm, trên đời này không có chuyện gì là không qua được hết. Kỳ Phượng Tường từng chê cười nàng, với cái đầu của nàng, làm ăn bao năm thế này mà không bị người ta mua đi. Thế nhưng khi đã động đến quan tài, Tô Ly Ly cảm thấy mình vô cùng khôn khéo, vô cùng thành tạo. Trên đời này có nhiều việc nàng chưa biết, thế nhưng với chuyện này nàng có thể làm được, mà còn làm rất khá.

Mười ngày sau kinh thành có tin tức mới, Kỳ tam công tử đưa quân từ Thái Bình phủ, đánh thẳng Tiêu Tiết ở Dự Nam, tiên phong đại phá Huy Phong, vây quét dư đảng. Lúc Tô Ly Ly xem tin tức, bốn phía đều xuýt xoa khen ngợi Kỳ tam công tử uy vũ phi phàm.

Nàng cười cười, ôm ván quan tài đã sơn xong đi về nhà.

Đảo mắt đã thêm bảy tháng, hôm nay mùng bảy, Tô Ly Ly nghĩ tới nghĩ lui, quyết định đi thăm mộ Trình thúc.

Trời xanh nắng đẹp, nàng mang giỏ, đặt thêm ít vàng mã, tới đồi Hoàng Dương cúng tế. Tế bái xong cũng không muốn thêm thương cảm, nàng ra ngoại ô phía Tây thành tản bộ một lúc. Xa xa nhìn phía trên đồi, bên cạnh cây cổ thụ có mái nhà, bỗng nhiên nhớ ra đó là Tê Vân Tự mà Mộc Đầu đã gặp mặt nói chuyện với Kỳ Phượng Tường.

Đã đến đây, rút cục không khống chế được ý niệm trong lòng, chậm rãi đi qua. Trên đường đi, tâm tình không bình tĩnh nổi. Mộc Đầu ngày trước cũng đi trên con đường này, chắc là cũng giống nàng đứng ngắm phong cảnh, trong lòng lại nghĩ làm sao để Kỳ Phượng Tường không làm khó nàng.

Nàng đi theo con đường đá xanh đầy cây cối, thẳng đến bậc thềm trước cửa chùa.

Tê Vân Tự được xây dựng đã lâu, cũng đã suy sụp nhiều năm, kém xa so với hương khói hưng thịnh, quy mô rộng lớn của Đại Phật tự ở thành Đông. Trên cột xà nơi cửa có treo bức hoành dường như cũng lung lay sắp đổ, hay bên cột trụ được khắc câu đối: :“Cổ điện vô đăng bằng nguyệt chiếu, sơn môn vô tỏa đãi vân phong.” (Nơi điện thờ cổ không có ánh đèn đành nhờ trăng chiếu, cửa núi không có khóa để mây gió nán lại). Lời văn vừa nhìn đã thấy lạnh lẽo trống vắng.

Tô Ly Ly yên lặng bước lên thềm đá, trước mặt là cổng vào, tứ đại kim cang đã bị đổ mất hai, chỉ đứng dựa vào một bên. Đi xuyên qua giếng trời có mấy phiến đá lồi lõm là đến chính điện. Đồ thờ cúng trước mặt coi như chỉnh tề, dưới đất đặt ba cái nệm cói. Tô Ly Ly ngẩng đầu nhìn lên, Phật Thích Ca Mâu Ni trang nghiêm mà hiền từ, trên thân là những vệt lốm đốm dường như đã kinh qua bãi bể nương dâu.

Từ trước tới giờ nàng chưa bao giờ tin quỷ thần, lúc này lại không nhịn được quỳ gối xuống đệm cói, chắp tay hoa sen, thầm khấn: “Thích tôn, trong Kinh Phật nói rằng ngài là người trí huệ nhất thế gian. Con có rất nhiều phiền não, không dám cầu được giải thoát. Nhưng có một người, con không biết người ấy tên gì, con gọi hắn là Mộc Đầu, cầu ngài phù hộ cho hắn, bất kể hắn ở đâu, mong ngài cho hắn luôn bình an vui vẻ.”

Giờ phút này tâm ý thành kính, lại có sự bình tĩnh mà trước giờ chưa từng có. Nàng ngồi yên lặng nơi đệm cói, ngẩn người thật lâu, thở dài, xoay người muốn đứng lên, liếc mắt lại thấy nơi góc chính điện thấp thoáng một người trẻ tuổi đầu tóc bóng lưỡng, mặc tăng y cũ kỹ, thần sắc điềm nhiên nhìn nàng. Tô Ly Ly sợ hãi kêu một tiếng, ngã trên đệm cói, nói: “Ngươi…Ngươi là người hay quỷ?”

Đầu tóc bóng lưỡng hé ra khuôn mặt tuấn tú, không được đẹp như Ứng Văn nhưng lại có sự cao nhã thanh tao của trúc. Hắn chắp tay, nơi tay là một chuỗi bồ đề long nhãn, hòa nhã nói: “Thí chủ thành kính quá mức, không hề phát hiện ra bần tăng ngồi chỗ này, bần tăng cũng không dám quấy nhiễu thí chủ.”

“Ngươi là hòa thượng?” Tô Ly Ly kinh hãi.

“Đúng vậy”

Tô Ly Ly muốn nói anh tuấn như thế sao lại đi làm hòa thượng, xong nghĩ lại, lời này có vẻ thất lễ quá rồi, đành nuốt xuống.

Hòa thượng anh tuấn cũng không để ý, nói: “Thí chủ muốn cầu điều gì?”

“Một chút phiền não thế tục ấy mà.”

Hòa thượng anh tuấn ồ một tiếng, “Ba ngàn chúng sinh, ai ai cũng có nghiệp chướng.”

Tô Ly Ly ngồi trên đệm cói, ôm đầu gối nói: “Vị sư phụ này, người cũng là hòa thượng, chắc đọc qua không ít kinh Phật rồi nhỉ?”

“Bần tăng từng biên soạn “Bốn mươi hai chân kinh nhà Phật.”

“Thế người có nhớ cái cốt yếu nhất là gì không?”

“Phật dạy: Ái dục của con người, cũng giống như ngọn đuốc, ngược gió mà đi, tất sẽ bỏng tay.”

Tô Ly Ly im lặng một lát, nhíu mi nói: “Thế tại sao người ta phải ngược gió mà đi, thuận gió mà đi không được sao?”

Hòa thượng tuấn tú gật đầu nói: “Không sai, thuận gió mà đi thì mắt tỏ tâm sáng, chiếu rọi chúng sinh.”

Tô Ly Ly vốn bẩm sinh thông minh, từ nhỏ đã được Diệp Tri Thu tự mình dạy học dạy chữ, tuy là tám tuổi ông mất, nhưng căn bản cũng có. Khi nhàn rỗi cũng xem ít tạp thư, nhớ rõ chút điển cố, liền hỏi: “Sư phụ, Lục Tổ Huệ Năng từng chỉ vào cờ phướn, nói không phải gió động, không phải cờ động, mà là tâm động. Thế thì con người nên thuận theo lòng mình, hay là thuận theo vật đây.”

Hòa thượng tuấn tú trả lời: “Thuận theo lòng mình.”

“Vậy gió là tâm hay là vật.”

“Là vật.”

Tô Ly Ly gật đầu “Vậy giả sử như tâm muốn ngọn nến hướng về phía trước, nhưng vừa đúng lúc có gió thổi ngược, chẳng lẽ lại không thuận theo lòng mình nữa, mà xoay người trở lại?”

Hòa thượng tuấn tú bị nàng hỏi đến ngẩn người, do dự một lát, chần chừ nói: “Bần tăng cho rằng nếu thuận theo lòng mình sẽ khiến thiêu cháy tay, thuận theo vật sẽ bỏ qua nguyện cầu của chính mình. Tâm ý dĩ nhiên cần thẳng thắn đối mặt, nhưng không chấp nhất. Ý kiến của bần tăng lúc này nên xoay người rời đi.”

Tô Li Li trầm ngâm nói:“Xoay người rời đi......”

Hòa thượng tuấn tú tỏ vẻ hiểu ra, mắt sáng lên: “Chẳng lẽ thí chủ có lòng, lại sợ bỏng tay nên tâm còn lưỡng lự?”

“Ơ? Ngươi… Ngươi nói hươu nói vượn gì thế?”

Hòa thượng tuấn tú trách: “Vậy thí chủ đâu có phải vướng víu thuận theo tâm hay thuận theo vật đâu, phải là người này có duyên hay không chứ.”

Tô Ly Ly có chút xấu hổ, đứng lên cả giận nói: “Ngươi là một hòa thượng mà sao có thể nói ra những lời như vậy!”

Hòa thượng tuấn tú cũng không tức giận, thản nhiên nói: “bần tăng đạo hạnh còn thấp, nói chuyện còn chưa đủ sắc bén, thí chủ không cần tức giận.”

Tô Ly Ly sửa sang vạt áo, tức giận nói: “Vậy ngươi còn làm hòa thượng làm gì, hoàn tục đi cho rồi.”

Hòa thượng chầm chậm chỉ đại điện: “Cũng có lý, chỉ là chùa miếu hoang vu thế này, ta đang muốn đi quyên góp, sữa chữa cho nó xong thì tính sang chuyện hoàn tục.”

Tô Ly Ly ngẩng đầu nhìn tứ phía, nói “Chủ điện này vật liệu gỗ không tồi, xà trụ đều là trăm năm khó gặp, muốn sửa cũng dễ. Câu đối nơi cửa chùa thanh tịnh tuệ minh, lúc thời loạn, miếu này cũng không cần to đẹp giống Đại Phật Tự, đơn giản tao nhã là được.”

Hòa thượng tuấn tú hơi nhướng mày nói: “Thí chủ còn biết xây nhà sao?”

Tô Ly Ly nói: “Đúng vậy. Kỳ thật thế gian vạn vật đều liên quan tới nhau, tinh thông một việc thì có thể suy luận sang việc khác. Chưa nói đến xây nhà, ví dụ quan tài đi, thời thịnh thế, mọi người đều có tiền, sau khi chết yêu cầu cũng rất cao, quan tài sẽ có rất nhiều kiểu, ví dụ chạm khắc, phù điêu, mạ vàng mạ bạc, trăm chữ thọ, tùng hạc diên niên, còn có đầu vuông đầu tròn, chỗ lồi chỗ lõm…”

“Nếu gặp lúc loạn thế, mạng người như cỏ rác, sống chỉ cầu ấm no, chết chỉ mong được khâm liệm, lúc làm không có mấy yêu cầu như kiểu dáng, hoa văn. Trong thời kỳ còn nhiều thanh quan, kiểu dáng chuyển sang hơi cổ. Nước sơn chủ yếu màu đen, trang trí giản lược, kiểu dáng chuẩn mực.” Ngừng một lúc, lại nhịn không được, giải thích: “bởi vì kiểu dáng chuẩn mực thì dễ làm, nhanh chóng lấy được…”

Hòa thượng tuấn tú nghe đến trố mắt, trên mặt nổi lên ít gân xanh, không dễ gì dừng nàng lại nói: “Thí chủ, cũng trưa rồi, bần tăng đang muốn đi ăn chút cơm chay. Phật dạy không ăn quá trưa.”

Tô Ly Ly nói chưa hết ý “À à, vậy sư phụ cứ tự nhiên, không biết sư phụ pháp danh là gì?”

“Thập Phương.”

“Thập Phương?”

Đôi mắt hắn bí hiểm: “Thập Phương của hư không giới chính là tám phương mà thí chủ ngày thường vẫn biết đến, cộng thêm hai phương trên dưới, thành thập phương. Phật ở thập phương, không gì không biết, không gì không hiểu.” Hắn bưng khay cơm, không quan tâm Tô Ly Ly, quay người rời đi.

Tô Ly Ly đứng phía sau, nhịn không được lại nghĩ, nếu là Kỳ Phượng Tường nghe xong xu thế lưu hành quan tài này của nàng sẽ có phản ứng gì? Chắc là sẽ cười khen ngợi hoặc châm biếm nàng nói đến đắc đạo rồi. Dù nàng nói thế nào, bất kể là nhàm chán, hoặc không rõ, hoặc không phục, Kỳ Phượng Tường luôn kiên nhẫn nghe hết, sau đó chỉ điểm thêm vài chỗ.

Chương tiếp

0 nhận xét to “Thiên tử mưu Chương 7.2”

Đăng nhận xét