Thứ Bảy, 7 tháng 9, 2019

Thiên tử mưu - Thanh Nghiêu chương 8.1

,
Nàng xách giỏ, đi ra cửa chùa, nhìn thấy một cỗ xe ngựa màu xanh đang đỗ nơi cuối đường. Mành trúc trên xe vén nhẹ lên, một cánh tay trắng như ngọc mang mấy chiếc xuyến vàng duỗi ra đặt đồ gì đó vào khay cơm của Thập Phương. Thập Phương chắp tay niệm một câu rồi rời đi. 

Màn xe hạ xuống, nữ tử mắt hạnh má đào kia lộ ra nửa mặt. Nàng đột nhiên ngẩng lên, nhìn thấy Tô Ly Ly, thần sắc trầm xuống, buông mành lại. Tô Ly Ly thấy rõ mặt nàng, lớn tiếng kêu: “Ngôn Hoan tỷ tỷ.!” Chạy vài bước xuống thềm đá, xe ngựa chuẩn bị chạy, nàng gắt gao giữ chặt cửa xe. Người trong xe gõ nhẹ vách, đánh xe cho dừng lại. Thanh âm quen thuộc kia lãnh đạm nói: “Cho cô ấy vào, ngươi xuống xe.” 

Người đánh xe nhảy xuống, mở cửa xe, lùi ra một bên. Tô Ly Ly chậm rãi đi tới cửa xe, Ngôn Hoan ngồi ngay ngắn trong đó, gần một năm không gặp, nàng ngày càng kiều diễm, lạnh lùng như băng tuyết. Tô Ly Ly cũng không đi lên, trong lòng thầm nghĩ, mình ở Vị Thủy hỏi qua Kỳ Phượng Tường có phải đã giết Ngôn Hoan rồi hay không, lúc ấy Kỳ Phượng Tường vẫn chưa phủ nhận. Nàng vẫn cho rằng Ngôn Hoan đã chết, nhưng hiện tại là sao? 

“Tỷ ổn không?” Tô Ly Ly ngập ngừng hỏi. 

Ngôn Hoan miễn cưỡng đáp lời: “Rất tốt” 

“Tỷ…ở đâu?” 

Ngôn Hoan có chút mệt mỏi nói: “Ta ở Minh Nguyệt lâu.” 

Tô Ly Ly hỏi: “Kỳ Phượng Tường giữ tỷ ở đó?” 

Ngôn Hoan chau mày, ngữ điệu có chút chán ghét: “Cô sao vẫn ngây thơ như trước? Ta với hắn không có quan hệ gì. Ta muốn ở đâu, là chủ ý của ta.” Nàng bỗng nhiên vén váy, nghiêng người về phía trước, quỳ xuống cửa xe, ghé sát Tô Ly Ly hỏi: “Hắn tại sao không giết cô? Sao cô vẫn còn có thể đứng ở đây.” 

Sắc mặt Tô Ly Ly trắng bệch, nhẹ giọng hỏi: “Tỷ tỷ muốn ta chết?” 

Ngôn Hoan vừa bị nàng hỏi, sửng sốt một chút, nhìn chằm chằm khuôn mặt Tô Ly Ly, trên mặt có chút xúc động, im lặng một lát rồi nói: “Ta không muốn cô chết, cô cũng đừng nghĩ tới ta nữa. Ta hiện tại là bà chủ Minh Nguyệt lâu, chuyện của ta ta biết tự lo liệu. Sau này gặp lại, coi như không quen”. Nàng nói đến “Không quen”, bỗng nhiên ngừng bặt, liếc mắt qua Tô Ly Ly, kéo cửa xe lên. 

Tô Ly Ly nhìn cửa xe, ngữ điệu nhàn nhạt mất mát: “Một khi đã vậy, tỷ tỷ nhớ bảo trọng.” Xoay người lùi qua phiến đá. Xe ngựa quay đầu lướt qua người nàng, nàng bình tĩnh đứng đó, nhìn đám bụi cỗ xe chạy đi, quay đầu lại nhìn tấm biển Tê Vân Tự, thần sắc lạnh lẽo đứng dậy. 

Lại qua hơn mười ngày, Kỳ Phượng Tường đại phá Tiêu Tiết, chiếm cứ Dự Nam, đem Bắc Phương 3 vùng thu vào tay, ổn định cơ nghiệp họ Kỳ. Sau đó hồ Ẩn Uyên trên núi Ngọc Bình giữa thanh thiên bạch nhật hiện hà đồ. Nơi thảo nguyên ngoài thành ban đêm có hoa nhà Phật ưu đàm mọc lên từ cây đại thụ, giống như pháo hoa nổi bật trên trời đêm. Người thấy thuật lại tỉ mỉ, người nghe tán dương ngưỡng mộ. 

Trong lúc đủ loại điềm lành hiện ra lan khắp kinh thành, liền có lời đồn đại nổi lên bốn phía, nói đế Nghiêu truyền ngôi cho người hiền là vua Thuấn nên Hoa Hạ mới hưng thịnh, tượng này ứng với thời thế, điềm lành cho dân chúng, chính là Bình Nguyên Vương Kỳ Hoán Thần chủ trì đại cục. Thái sử thượng tấu trời xuất hiện dị tượng, mong vua thuận ý trời ứng lòng người. 

Tiểu hoàng đế chưa kịp đưa ra ý kiến, Kỳ Hoán Thần đã đuổi thái sử kia ra khỏi thành, biểu thị bản thân quyết không hai lòng, không có tâm kế vị như vua Thuấn. Tiểu hoàng đế càng khen ngợi tinh thần trung nghĩa, thêm tước vị, tăng trọng thưởng, việc trong việc ngoài đều chuyển sang cho Kỳ Hoán Thần, làm cho tất thảy mọi người từ học giả uyên thâm tới dân đen đều biết đến công lao Kỳ Hoán Thần. 

Tô Ly Ly nhìn bảng vàng xong quay về nhà, bốn bề không bóng người, nhìn trời một lúc, vẫn là thanh thì thanh, bạch thì bạch, cũng chẳng thấy có phượng hoàng bay qua, than thở một tiếng: “Không phải muốn xưng đế sao, làm nhiều trò vậy để làm gì.” Nghĩ tới Kỳ Phượng Tường từng tìm thiên tử sách, có thể thấy là có dã tâm, lần này đại thắng hiển nhiên vui mừng. Không biết vì sao, nàng cũng có chút vui vẻ. 

Kỳ Phượng Tường vào thành lúc đêm khuya, không kinh động một ai. Ngày hôm sau thượng triều, quan dân mới biết hắn về kinh. Bách tính tán tụng vài ngày, lại nổi lên tin tức xôn xao – Vị Kỳ tam công tử dụng binh như thần này muốn thành hôn, hôn phối là lục tiểu thư Phó gia của Dự Nam đẹp tuyệt trần, anh hùng mỹ nhân, quần anh tụ hội. 

Tô Ly Ly nghe thấy chợt kinh ngạc, điều này không phải trước nàng hay nói giỡn với Kỳ Phượng Tường sao? Sao mà lại thành thật thế này? Nghĩ tiếp một chút, nhất thời hiểu rõ. Phó gia chính là đại gia tộc của Dự Nam, vốn có danh vọng, môn khách trải dài khắp thiên hạ. Người như Kỳ Phượng Tường, sao lại vì sắc đẹp, tình cảm mà hành động, hắn muốn kết hôn với nữ nhi Phó gia, đơn giản vì muốn có sự ủng hộ từ gia thế nhà họ Phó. 

Hiểu được đạo lý này, lại làm cho Tô Ly Ly tức giận không yên. Cuối cùng là phẫn nộ vì cái gì, nàng cũng không rõ, đại khái cảm thấy Kỳ Phượng Tường là tên khốn, ôm nàng, hôn nàng, hiện tại lại xem như mây gió, hai bên không liên quan. Nếu để nàng gặp lại Kỳ Phượng Tường, nhất định sẽ… sẽ thế nào đây? Đúng rồi, không liếc hắn một cái, không nói với hắn một câu. 

Nhưng mà Kỳ Phượng Tường không cho nàng cơ hội thể hiện sự phẫn nộ này. Về kinh được nửa tháng, ngay cả mặt cũng chưa ló ra, lập tức cưới Phó gia tiểu thư về nhà. Ứng Văn có qua một chuyến, đưa tới rát nhiều vật liệu gỗ tốt nhất. Tô Ly Ly biết đây là trước khi rời kinh Kỳ Phượng Tường đã nhận lời nàng, nàng trước nay chưa từng chê tiền, thu được chừng nào thì thu. 


Một mình ở nhà đem khối gỗ tốt nhất coi như Kỳ Phượng Tường, đốn thành một trăm lẻ tám mảnh. Đốn xong thấy thần thanh khí sảng, phiền muộn trong lòng cũng tiêu tan, bản thân cần gì phải nổi nóng cơ chứ. Tô Ly Ly nàng đây có ước mơ có giác ngộ không giống người thế tục, không có chí lập gia đình sinh con, lại càng không gả cho tên Kỳ Phượng Tường thối tha này. Về việc ở sông Vị từng bị hôn một chút, coi như bị chó cắn đi. 


Loại dũng cảm này cũng chỉ tồn tại được trong thời gian một chén trà nhỏ, kích động của Tô Ly Ly giống nước đang sôi thì thiếu củi, chậm rãi lắng xuống. Trong lòng không khỏi có chút não nề, chính mình không có tư sắc, cũng không có người thân. Tại sao cùng là người, người khác mệnh tốt nhiều thế, mà người mình gặp không phải đá chìm đáy biển thì là hư tình giả ý. 


Một ngày Ứng Văn đi ngang qua như ý phường, thuận tiện đến thăm nàng. Tô Li Li nghiêm nghị nói:“Ứng công tử, huynh đã có hôn phối chưa? Xem ta thế nào, gả cho huynh thì có tính trèo cao không?” 

Ứng Văn “ầm” một cái vấp vào đống gỗ quan tài, phong độ mất sạch, ôm đầu gối liên tục xua tay nói: “Không trèo cao không trèo cao, thật ra là rất chịu thiệt rồi.” 

Tô Ly Ly suy nghĩ một lúc lâu, chậm rãi gật đầu nói: “Ta cũng thấy vậy.” 

Ứng Văn cười khổ nói: “Tô cô nương, kiểu đùa này không vui đâu.” 

Một tháng đi qua, Tô Li Li dần dần tâm bình khí hòa. 

Nghe nói tâm chịu thương cảm có thể khiến người ta trầm mặc chuyên chú, quan tài tiệm Tô Ký làm ra ngày càng tinh xảo tuyệt diệu không ai bì nổi, việc làm ăn lại tốt lên. Hôm nay đám thợ nghỉ không đến, nàng xách giỏ ra khỏi nhà mua điểm tâm với đồ ăn vặt. Đang lúc quay về thì trời mưa, Tô Ly ly chạy về nhà, ướt như chuột lột, nhịn không được nở nụ cười. 

Nàng ngẩng đầu nhìn lên mái hiên, liền thấy dưới hiên một người đứng đó, quần áo màu bạc. Nụ cười thuần khiết của nàng cách tầng tầng lớp lớp màn mưa, ánh vào mắt Kỳ Phượng Tường, như giấc mộng tươi đẹp của tuổi trẻ, nhẹ nhàng lay động sự mềm mại nơi đáy lòng phủ bụi đã lâu của hắn. Tô Ly Ly kéo tà váy lộ ra mắt cá chân trắng noãn, dính giọt mưa, tựa như bông hòa nhài trong vườn, làm cho người ta chỉ muốn giữ chặt trong tay. 

Nàng bước vài bước tới dưới hiên, hai người đứng cách nhau gang tấc. Tô Ly Ly đã tưởng khi gặp Kỳ Phượng Tường, nhất định phải không hổ thẹn mà cười nói chúc mừng huynh. Lúc này lại há miệng thở dốc giật mình. Ánh mắt hắn giống như lúc chia ly ở Vị Thủy, vô cùng thật lòng, làm nàng vừa nhìn vào liền vô lực mà chìm sâu. 

Khuôn mặt Kỳ Phượng Tường vạn phần thành khẩn, tươi cười nói: “Bà chủ Tô, gần đây phát tài ở đâu thế?” 

Tô Ly Ly ha ha hai tiếng, đổi thành khuôn mặt gian thương, “Kỳ công tử, chúc mừng chúc mừng, chiến trận toàn thắng, mỹ nhân ôm về tay.” 

Kỳ Phượng Tường thu hồi nụ cười, hòa nhã nói: “Thế này mới đúng. Vừa rồi nhìn dáng vẻ kia của cô, ta tưởng cô muốn khóc.” 

Tô Ly Ly phút chốc trầm mặt giận giữ: “Kỳ Phượng Tường, ngươi cho là lão nương dễ trêu à?” 

Kì Phượng Tường dựng thẳng dựng thẳng ngón tay ý bảo nàng nhỏ giọng chút, cố nén cười nói: “Ta biết cô không dễ trêu, mặc cô trêu ta hay ta trêu cô, đứng trên đường không hay lắm.” 

Tô Li Li giương mắt nhìn, mở cửa đi vào trong phòng, cũng không khách khí với hắn, vừa vẩy nước trên người, vừa tức giận nói: “Huynh ở bên ngoài làm gì” 

Kỳ Phượng Tường cũng không khách khí, lấy ghế dựa ra ngồi, đánh giá sáu cỗ quan tài sơn đen ở trong cửa hàng nàng, thản nhiên nói: “Đã đi vào xem thấy cô không ở nhà, ta chỉ có thể ra ngoài chờ thôi.” 

Tô Ly Ly quất khăn lau tóc lên cỗ quan tài vang một tiếng, người này đúng thật là xem nhà nàng là chợ. Muốn đánh người nhưng lại đánh không lại hắn. Muốn chửi người nhưng lại có vẻ không có giáo dưỡng. Muốn nói lạnh nhạt thì hắn lại là nhân tài kiệt xuất mảng này. Nhất thời nghiến răng nghiến lợi không nghĩ ra cách gì. 

Kỳ Phượng Tường thu hồi nụ cười, nghiêm túc nói: “Được rồi, là ta không đúng, lần sau nhất định chọn lúc cô có nhà rồi đến. Vết thương trên người cô ổn chưa?” 

Tô Ly Ly tức giận bật cười: “Kỳ tam công tử trúng tên cũng có thể động phòng, ta làm sao mà không ổn được chứ.” Nói xong có chút hối hận, mình không nên nói những câu như này. 

Kì Phượng Tường lại chỉ cười cười, có chút lãnh đạm, không phản bác, cũng không cười nhạo, nhẹ giọng nói: “Thế thì tốt. Trời mưa như này tốt nhất vẫn nên mặc nhiều quần áo một chút, gặp lạnh sau này để lại di chứng.” 

Tô Ly Ly tâm tình lạnh lẽo phức tạp, trầm mặc không nói. 

Kỳ Phượng Tường cũng không nói tiếp đề tài kia, ngón tay vân vê hoa lê trên bàn, nhìn thẳng vào mắt nàng nói: “Có chuyện quan trọng muốn nhờ cô giúp.” 

Tô Li Li dựa vào một khối quan tài, tay dựa vào mép gỗ: “Ta không có gì để giúp huynh, nếu huynh muốn mua quan tài thì bàn bạc.” 

“Cô còn nhớ Vu Phi chứ?” 

Tô Li Li khẽ nhíu mày,“Nhớ, là đứa nhỏ mà Trương sư phụ mang tới nhà ta.” 

Kì Phượng Tường gật đầu nói:“Đúng thế. Đó chính là con trai Lệ đế, hiện tại là hoàng thượng. Ta muốn mời cô đi nói chuyện với nó.” 

“Nói chuyện gì?” 

Hắn hơi nheo mắt, cười khẽ nhìn nàng,“Cô nói đi?” 

“Nhường ngôi?” 

Kỳ Phượng Tường không ừ không chối, chỉ nói: “Đứa nhỏ này có chút kiên cường, làm người khác không có cách nào.” 

Tô Ly Ly cười lạnh nói: “Nó cũng chỉ là thịt trên thớt của các người, gì mà không có biện pháp.” 

Kỳ Phượng Tường lắc đầu cười nói: “Chuyện này nó không chịu, không nể mặt ai.” 

“Đại sự thì cần gì mặt mũi? Chẳng lẽ nó đưa ngọc tỷ kim ấn trong tay tặng phụ thân huynh thì phụ thân huynh không soán vị hay sao?” 

Hắn để ngón tay lên miệng, nhịn không được bật cười: “Cô đúng là dám nói ra thật.” Ngừng một chút, “Chính trị, chính là biết rõ gạt người cũng phải cố gắng diễn, làm sao để nhìn thật có đạo nghĩa. Cô chịu đi khuyên nó, đối với nó là chuyện tốt. Nếu nó không chịu thì làm cho nó cỗ quan tài đi.” 

Tô Ly Ly kinh hoảng: “Các người sẽ giết nó sao?” 

“Nếu thật sự không còn cách nào khác, chỉ có thể tìm một người giả thay nó diễn màn này, còn đương nhiên bản thân nó không thể lưu lại.” 

Tô Ly Ly đột nhiên nhớ tới một chuyện, lông mi dựng đứng: “Tê Vân Tự là sào huyệt của các người phải không? Huynh giữ Ngôn Hoan làm gì? 

Kỳ Phượng Tường không giật mình, cũng không giấu giếm, trái lại cười giễu: “Nói chuyện với cô nhất định phải khó nghe thế sao? Tê Vân Tự là địa bàn của ta, Thập Phương phụ trách toàn bộ tin tức của thủ hạ. Ngôn Hoan tự nguyện làm việc cho ta, cũng chính là ở Minh Nguyệt lâu thu thập ít chuyện nhỏ của các hậu duệ của quan vương quyền quý. Ta thấy nàng ấy xem như thông minh thức thời nên lưu lại một mạng. 

Tô Li Li nghe hắn nói đến Thập Phương, không biết vụ “ngược gió thuận gió” hắn có biết hay không. Nàng nghiêng đầu đi, có chút trốn tránh vì bị nhìn thấu. Kỳ Phượng Tường lại đứng lên nói: “Thế nào? Cô bằng lòng đi gặp Vu Phi thì sau bữa trưa ta đưa cô vào cung.” 

Tô Ly Ly suy nghĩ lúc lâu, thấp giọng nói: “Nếu Vu Phi nhường ngôi cho phụ thân huynh, hãy bỏ qua nó, đưa nó giao cho ta đi. Qua vài năm nói với bên ngoài nó chết bệnh là được.” 

Kỳ Phượng Tường nghiêm túc suy nghĩ một lát, vẫn lắc đầu: “Chuyện này ta nói không tính. Hiện tại ta cũng không tiện nhúng tay vào bên trong, dẫn tới ngờ vực vô căn cứ.” Thấy nàng thần sắc cầu khẩn, lại nói: “Chuyện này ta chỉ có thể cố gắng hết sức.” 

Tô Ly Ly cũng không biết nói gì nữa, xoa xoa tay, xách đồ ăn đi về hậu viện. Kỳ Phượng Tường hỏi: “Cô đây là sắp nấu cơm sao?” 

“Ừ” 

Hắn dường như vui vẻ lên “Ở Phù Quy lâu cô lừa ta một lần, ta ăn chực ở đây một bữa đi.” 

Tới gần giữa trưa, Kỳ Phượng Tường tìm quyển sách trong thư phòng, lật hai trang, nhưng lại không xem tiếp. Tô Ly Ly ở phòng bếp đã làm cơm đâu vào đấy, trong lòng có chút hoang mang hỗn loạn. Cơm trưa là đậu hũ kho tàu, măng xào thịt, rau trộn xắt sợi cùng canh rau xanh và một thố cơm thơm phức. 

Tuy là món ăn đơn giản thường ngày của gia đình, lại đủ vị khói lửa nhân gian. Kỳ Phượng Tường khen tay nghề nàng, cuối cùng hỏi: “Tại sao cô vẫn ăn ít vậy?” 

Tô Ly Ly xới xong non nửa chén cơm canh, “Ta ăn cơm trước giờ đều vậy, hôm nay dính chút hào quang của huynh, chứ ngày thường đâu có tâm tư làm mấy cái này, tùy tiện ăn là no rồi.” 

Kì Phượng Tường nhịn không được cười nói:“Cô đúng là dễ nuôi.” 

Tô Ly Ly cũng cười cười,“Có lẽ cha ta đặt cho ta tên này vì muốn ta như cỏ hỏa thiêu không chết, gió xuân thổi lại sinh sôi đi.” 

Kì Phượng Tường nghe xong, cười không nói.
Chương 8.2

0 nhận xét to “Thiên tử mưu - Thanh Nghiêu chương 8.1”

Đăng nhận xét