Thứ Sáu, 27 tháng 1, 2017

Phim The vow - Yêu lại từ đầu - tình cảm nhẹ nhàng lãng mạn

,

Đây là một trong những bộ phim tình cảm yêu thích nhất của tôi, không chỉ vì nữ chính Rachel McAdams mà tôi vẫn thường bị thu hút, mà còn vì sự tinh tế, hài hước trong từng phân cảnh, từng câu nói của nhân vật. 

Phim kể về cặp vợ chồng Paige (Rachel McAdams) và Leo (Channing Tatum), 2 người đang sống vui vẻ, tình cảm thắm thiết thì đột nhiên gặp tai nạn ô tô, và Paige bị mất trí có chọn lựa. Cô không còn nhớ gì từ thời điểm bỏ ra khỏi nhà bố mẹ và gặp Leo 5 năm về trước. Cô trở về con người trước kia, một tiểu thư nhà giàu sôi nổi, khác với Paige mà Leo biết, đồng thời tình cảm cũng là tình cảm của cô gái thuở trước, yêu anh chàng Jeremy, vị hôn phu mà vì một lý do gì đó, cô đã từ bỏ từ thời điểm bỏ đi khỏi gia đình.


Nếu người bạn đời của bạn tự dưng mất hết kí ức về bạn, nguy hiểm hơn là anh/cô ta có tình cảm với một người khác và được đáp lại, hơn nữa 2 người đó được gia đình ủng hộ, còn bạn, đứng bên cạnh người ấy chẳng khác gì một đôi đũa lệch, bạn sẽ làm thế nào?

Leo yêu Paige tha thiết, cuộc sống rối lên bởi người vợ chẳng còn nhớ gì về mình. Anh đã thử mọi cách, thử hẹn hò cô ấy lần nữa. Thế nhưng trước mặt anh vẫn cứ là cô gái kiêu kì ăn những món vợ anh không bao giờ động đến, hành xử theo cách vợ anh từng ghét.

Tôi thích những cảnh nho nhỏ trong phim, từ thời điểm anh chàng gặp cô gái, làm quen 1 cách thông minh và hài hước, đến đám cưới lạ lùng với lời nguyện cầu được viết ngay trên thực đơn, diễn ra trong một bảo tàng mà không được cho phép, rồi đến cuộc sống vợ chồng tình cảm. Tất cả đều lãng mạn, đẹp đẽ.

Các chàng trai muốn tán gái cứ học anh chàng Leo này, ai mà không đổ trước một người như vậy được cơ chứ. Hãy xem lúc anh ấy thấy cô gái xinh xắn chuẩn bị rời đi:

Leo: Ừm, cô gái này, cô có biết không, tôi không muốn làm cô sợ đâu, nhưng chúng ta có cùng RPP zones đấy.
Paige: RPP zones là gì cơ
Leo: RPP zones…Residential Permit Parking zones, cùng 1 bãi đỗ xe đấy. Tôi nghĩ chúng ta nên có trách nhiệm với nó chứ, ra ngoài uống gì đó cùng nhau chẳng hạn, để thể hiện sự tôn trọng với RPP zones thôi.

Con gái luôn thấy thông cảm với những anh chàng thành thật, và hài hước thông minh nữa thì tuyệt vời. 


Rồi đoạn anh ấy tặng quà. Để một hộp quà nơi cô ấy làm việc, đứng giữa mưa chờ cô ấy mở hộp (khổ nhục kế đây mà). Những thứ trong hộp kèm theo những lời nhắn cute hết mức, đến tặng quà cũng chân thành.

Rồi cách anh ấy làm giảm stress cho vợ mình, an ủi vợ khi mình chẳng biết gì sất về những cái thứ nghệ thuật vợ đang theo đuổi:

Leo: Xem nào, anh nghĩ nó không quá tệ đâu. (tay chỉ vào mớ hỗn độn trên bàn). Ở đây anh có thể thấy được hình hài của ... bla bla...
Paige: (nhìn một cách thông cảm và trìu mến) Rõ ràng là anh yêu em quá rồi
Leo: Thì đúng thế mà
Paige: Bởi kia mới là tác phẩm của em, còn đây, (cái thứ anh đang bla về nó) là đống rác em bỏ đi đấy,
Chi tiết làm nên tổng thể. Ở phim này, tùy tiện cắt ra một đoạn nào đó, bạn sẽ có một cảnh phim lãng mạn khác.

Lời thề khi đám cưới:
P: I vow to help you love life, to always hold you with tenderness and to have the patience that love demands, to speak when words are needed and to share the silence when they are not, to agree to disagree on red velvet cake, and to live within the warmth of your heart and always call it home. 
Leo: I vow to fiercely love you in all your forms, now and forever. I promise to never forget that this is a once in a lifetime love. And to always know in the deepest part of my soul that no matter what challenges might carry us apart, we will always find our way back to each other.
Read more →

Thứ Năm, 26 tháng 1, 2017

Tóm tắt mật mã Tây Tạng

,

Bộ truyện này tôi ngại đọc, vì quá dài, đành đi tìm tóm tắt trên mạng nhưng không tìm thấy, lại phải ngồi đọc hết 10 tập, 1.2 triệu chữ, và nay tóm tắt lại cho ai cũng lười như tôi hồi trước. 



Trước hết là tý cảm nhận của tôi về truyện này. Nó không hay như tôi tưởng tượng, có lẽ tôi đã đọc quá nhiều lời khen đâm ra tác dụng ngược. Truyện mang nét đặc trưng của những tiểu thuyết có chút giật gân bên TQ, đầu voi đuôi chuột. Lúc đầu xây dựng hình tượng từng nhân vật khá ổn, ai nấy đều có cá tính, sau đó thì cái ấn tượng ban đầu mất đi, trở nên nhạt nhẽo, những người nguy hiểm nhất đều trở nên trẻ con, thích tâng bốc, thích thể hiện, thù dai như gái, kể cả nam chính oai hùng nhất. Không biết do người dịch hay do tác giả, nhưng lời lẽ trẻ con của các nhân vật không xứng tầm với 1 tiểu thuyết phiêu lưu đồ sộ đầy kiến thức thế này. Mỗi lần thấy nam chính âu yếm nữ chính, nữ chính nước mắt lưng tròng “Oa oa” “hức hức” là tôi nổi hết da gà. 


Truyện rất nhiều tình tiết vô lý, so sánh với những tiểu thuyết trinh thám của Dan Brown thì tôi thấy kém hơn hẳn. Ngoài tuyến nhân vật không đồng nhất từ đầu tới cuối ra, thì những kiến thức đưa vào truyện quá lớn và thiếu sự tinh tế. Cảm giác như tác giả đang cố gắng thể hiện sự hiểu biết rộng rãi của mình và kéo dài số trang ra vậy. Hơn nữa kéo mọi thứ đổ dồn về văn minh Tây Tạng khiến cho các tình tiết kém logic. 

Ưu điểm: 

Nội dung hấp dẫn, càng đọc càng muốn biết kết cục. Cao nguyên Tây Tạng qua lời kể rất đẹp. 

Tóm tắt – ai đã đọc tóm tắt này tức biết kết cục hoàn toàn của truyện. 

Trác Mộc Cường Ba là một doanh nhân thành đạt, cao khỏe lực lưỡng, có niềm đam mê với ngao Tạng. Khi đang mở họp báo thì gặp 1 người đưa đến bức hình con ngao hiếm chỉ xuất hiện trong truyền thuyết, đó là Đường Mẫn, anh trai cô là Đường Thọ - người chụp bức hình này, đã phát điên. Cường Ba đã bỏ họp báo giữa chừng, bắt máy bay từ Mỹ về TQ ngay lập tức, tìm giáo sư Phương Tân – chuyên gia về ngao. Sau đó 2 người bắt đầu lên đường tìm kiếm. 

Khi dừng lại ở Thanh Tạng, 1 anh bộ đội đặc chủng là Trương Lập được giao nhiệm vụ đưa 2 người đi. Qua tìm hiểu, Cường Ba biết được con ngao – Tử kỳ lân trong truyền thuyết – có thể ở chỗ Bạc Ba La thần miếu. Tương truyền cả ngàn năm về trước, vua của Tây Tạng muốn đưa Phật giáo vào, đã kết thân với mấy nước xung quanh bằng cách kết hôn với 3 vị công chúa từ những nơi có Phật học cường thịnh (con số có thể sai sót). 3 vị công chúa này đã mang theo những đồ quý hiếm nhất, những bộ kinh Phật giá trị nhất đến đất Tạng, Phật giáo từ đó thay thế Bản giáo. 

Khi Phật giáo còn hưng thịnh chưa bị phân nhánh, có 1 đội quân ánh sáng, người bộ tộc Qua Ba được huấn luyện cực kỳ nghiêm ngặt, có trách nhiệm bảo vệ vương triều Tây Tạng, nhưng những người này chỉ nghe theo lệnh tứ đại Vu Vương – 4 vị vương của bộ tộc Qua Ba. 

Vào năm 838, vị vua cuối cùng của dân tộc Thổ Phạn là Lãng Đạt Ma lên ngôi, tuyên bố diệt Phật triệt để. Đạo quân ánh sáng trong một đêm biến mất, mang theo những vật báu của vương quốc cũng Tạng kinh quý hiếm đến một nơi khác cất giấu. Người ta gọi đó là Bạc Ba La thần miếu, nhưng cho đến bây giờ, dù nhiều người tìm kiếm vẫn chưa tìm ra. 

Trong số những người may mắn sống sót trở về, có Ba Tang – em trai của người giúp việc gia đình Cường Ba. Khi chạy từ chỗ bí ẩn đó về, Ba Tang đã tình nguyện đến sở cảnh sát khai ăn trộm linh dương số lượng lớn để được ở tù nhằm bảo vệ mình, không ai biết lí do tại sao, bởi vì mỗi khi nhắc đến chuyện đó Ba Tang lại bị kích động. 

Để có được tài liệu đầy đủ, Trác Mộc Cường Ba cùng giáo sư Phương Tân, Trương Lập kéo theo Ba Tang cùng tham gia với đội quân tìm kiếm của nhà nước. Đường Mẫn xin được đi cùng. Trong thời gian huấn luyện, mọi người được làm quen thêm với vài người, trong đó có: 

Nhạc Dương – một lính trinh sát có khả năng tư duy logic cực tốt. 

Lữ Cánh Nam – đệ tử Mật tông, võ nghệ, tư duy, khả năng chịu đựng đều thuộc hàng số 1. Khi cả đám phải vượt qua Nam Mỹ trong vòng 10 ngày, cô chỉ mất có 7 ngày, đi 1 mình, còn những người kia đi cùng nhau và không thể về đúng hạn, thương tích đầy mình. Nói thế đủ hiểu thực lực Lữ Cánh Nam đến đâu. 

Pháp sư Á La – cũng là đệ tử phái Mật tông, vẻ ngoài ốm yếu nhưng thân thủ cực tốt, sức chịu đựng cao, trí nhớ đáng nể, đọc 1 lần có thể nhớ toàn bộ nội dung. 

Những người này đã tìm kiếm từ Châu Mỹ sang Tây Tạng, gặp vô vàn nguy hiểm. Phía đối thủ luôn bám theo mọi hành động của họ là Merkin, người của tổ chức 13 hiệp sĩ bàn tròn, Soares, thao thú sư, cũng thuộc tổ chức ấy. 

Kết thúc truyện: 

Giáo sư Phương Tân ở nhà do bị thương. Mọi người còn lại cùng vài người mới gia nhập chèo thuyền qua dòng sông ngầm dưới lòng đất, tìm ra vùng đất Shangri-la, nơi có Bạc Ba La thần miếu, cũng là nơi các loại sinh vật được tự do sinh sống với người, một hệ sinh thái khép kín, những loài vật khổng lồ từ thời tiền sử vẫn còn tồn tại. 

Ở đây có 3 tầng đài. Tầng đài thấp nhất là nơi động vật hoang dã cỡ lớn sinh sống, nơi rừng rậm đầy rẫy nguy hiểm, lương thực vô số, có 1 bộ tộc sống ở đó với một nền văn minh cao nhưng đã bị diệt vong vào mấy năm trước. Tầng đài thứ 2 an toàn hơn một chút, ở đây có người, nhiều bộ tộc sinh sống, có những bộ tộc phát triển nhưng có khu vực lại đất đai cằn cỗi, người dân khổ sở và thiếu ăn, ốm đau liên miên. Trương Lập tìm thấy người con gái mình yêu tại đây, ai cũng tưởng Trương Lập chết rồi nên bỏ lại, kì thực là chưa. 

Người tầng đài thứ 2 luôn e dè “người” tầng đài thứ nhất, hiếm có ai lên trên tầng đài thứ nhất mà nguyên vẹn trở về.Trên đó là nơi loài sói thống trị. Và con sói thống trị cả bầy lại chính là Tử kì lân mà Cường Ba tìm kiếm. Tuy nhiên, trong mắt bọn sói, con người chỉ như một động vật hạ đẳng. (Cường Ba cũng không ngoại lệ, chẳng là gì trong mắt bọn sói) 

Đội của Trường Ba đã lên được đến đây. Trên đường tìm kiếm thần miếu, Ba Tang rơi xuống vực chết, Nhạc Dương rơi xuống vực (nhưng vẫn sống vì rơi vào thuyền của một người), Pháp sư A La với Đường Mẫn đến được thần miếu đầu tiên, Lữ Cánh Nam trà trộn vào đội quân Merkin cũng tới nơi. Cuối cùng một nhân vật bí ẩn thao túng tất cả đã xuất hiện, không ngờ lại chính là Đường Thọ. Người này là hậu duệ của 1 trong tứ đại Vu Vương, bố trí mọi thứ từ đầu đến cuối để dẫn Merkin và Cường Ba tới đây. Hóa ra cánh cửa cuối cùng chôn dấu thứ quý giá nhất của Bạc Ba La thần miếu phải cần máu của 3 hậu duệ Vu Vương mới mở được, Mà Merkin và Cường Ba lại chính là hậu duệ của 2 Vu Vương khác. 

Đường Thọ cũng chính là người của tổ chức 13 hiệp sĩ bàn tròn. Tổ chức này gồm nhiều nhánh, mỗi nhánh có nhiều cấp bậc. Cấp bậc Merkin và Soares – người ngang cơ những người giỏi nhất team Cường Ba - là thấp nhất, trên đó là Đường Thọ, cũng tức là khả năng chiến đấu Đường Thọ cao hơn hẳn so với những người ở đây. 

Đường Thọ không thỏa mãn với châu báu ở Bạc Ba La, mà chỉ muốn thứ cuối cùng trong đó, cũng vì thứ này mới muốn mở cánh cửa cuối cùng. Đó là một cái hộp gieo rắc bệnh tật, anh ta muốn hủy diệt loài người. 

Đường Mẫn không phải em gái Đường Thọ, kì thực là một kỹ nữ ở Nhật, được Đường Thọ thuê để diễn kịch và làm người đưa tin. 

Lữ Cánh Nam lại chính là người bảo vệ trong bóng tối của hậu duệ Vu Vương, từ khi sinh ra đã gắn với sứ mệnh bảo vệ Cường Ba dù phải hi sinh thân mình. Cô yêu Cường Ba âm thầm từ lâu. 

Vì bảo vệ Cường Ba khỏi cú đấm của Đường Thọ, Đường Mẫn chết và Lữ Cánh Nam bị thương nặng. Trong lúc này, dung nham phun trào. Cường Ba không muốn bỏ Cánh Nam để chạy, nhưng lại bị Merkin đánh ngất rồi đưa ra ngoài. Cả tòa miếu bị chôn vùi, vài người thoát được, trong đó có Đường Thọ. 

Đường Thọ giao chiến với Trác Mộc Cường Ba và Merkin một cách ung dung. Tuy nhiên không thể ngờ tới đàn sói do Tử Kì Lân dẫn đầu đã đến giúp Cường Ba săn đuổi Đường Thọ. Đường Thọ bị sói xé xác, chiếc hộp chứa mầm bệnh vẫn ở một nơi nào đó chỉ có Đường Thọ tìm ra. Cường Ba và Merkin sống sót ra ngoài, mỗi người có kế hoạch khác nhau. Cường Ba phát hiện ra Tử kì lân có thẻ bài, tức có một ông chủ khác. Hết truyện. 

Về chi tiết các nhân vật, mình sẽ viết ở bài sau ạ.

Read more →

Thứ Tư, 25 tháng 1, 2017

Mối tình Oanh Ca - Dung Viên trong Hoa Tư Dẫn

,
Mình đọc truyện Hoa Tư Dẫn lâu lắm rồi, đến nhân vật chính là ai, như thế nào cũng chẳng còn nhớ. Nhưng có một câu chuyện trong đó mình chưa quên được, đó là mối tình giữa Dung Viên và Oanh Ca.

Oanh Ca được Dung Tầm cứu mạng. Cô vào nhà họ Dung từ khi còn rất trẻ, đem lòng yêu ân nhân của mình, nghe lời người ấy trở thành sát thủ.
Oanh Ca từng là một cô gái ngây thơ, sợ máu, sợ giết người, giống bao cô gái khác. Nhưng vì Dung Tầm muốn cô trở thành thanh đao tốt nhất nhà họ Dung, cô đành chấp nhận, cố gắng để trở thành sát thủ giỏi nhất.

Đến khi Cẩm Tước - em của Oanh Ca xuất hiện, cô gái giống Oanh Ca mấy năm về trước, ngây thơ, cười tươi như hoa, rộng lượng và có lòng thương với tất cả mọi người. Dung Tầm yêu cô, yêu đôi tay chưa từng dính máu ấy.

Trong một buổi đi săn, Cẩm Tước đã chữa thương cho con báo mà Dung Viên yêu quý, cô được lệnh tiến cung làm phi.

Dung Tầm muốn Oanh Ca là người đi thay, với điều kiện đây sẽ là nhiệm vụ cuối cùng của cô, sau đó cô sẽ tự do. Tuổi trẻ Oanh Ca vì Dung Tầm mà sống, trở thành người bị người ta xa lánh, sợ hãi, ghét bỏ, cô không màng tới, nhưng cuối cùng lại bị chính Dung Tầm vứt bỏ.

Đêm đầu tiên gần gũi hoàng thượng, Oanh Ca đã cố nén sự lo lắng của mình, vô tình để lộ ra lực quá mạnh. Dung Viên tìm người ngấm ngầm điều tra Oanh Ca, biết được cô từng là sát thủ. Đồng thời cũng biết được, để có đôi tay trắng ngần như trẻ mới sinh, người ta đã phải lột từng lớp da của cô cho tới khi không còn một vết sẹo. Dung Viên thương xót Oanh Ca.

Khi Oanh Ca lăn xuống núi, Dung Viên đi tìm, nóng giận bảo cô rằng từ nay đau đớn không được tự mình chịu, đau phải nói, muốn khóc cứ khóc. Lần đầu tiên trong đời để ý đến cảm xúc của Oanh Ca. Có lẽ từ thời điểm này, Oanh Ca đã vứt bỏ được Dung Tầm để rung động với một người đàn ông khác.



Dung Viên không quên mục đích của cô, biết rõ cô vào đây không tự nguyện, thế nên đã đánh cược, cho cô lựa chọn ở lại cung hay ra đi. Mình thích Dung Viên, một vị hoàng đế dù biết mình rất yêu người con gái ấy, biết là mình cho cô một cuộc sống tốt, nhưng vẫn để cô ra đi khi cô muốn.
Ván bài chưa ngã ngũ, Dung Viên đã thốt lên – ta thua rồi, bởi nhìn quanh chẳng còn thấy Oanh Ca đâu. Câu chuyện chưa kết thúc ở đó, sẽ còn quãng đời hạnh phúc của hai người, còn cảnh Dung Tầm lấy Cẩm Tước và phát hiện ra rằng chính Oanh Ca mới là người mình yêu nhất. Còn cả cảnh Dung Viên vì không muốn Oanh Ca thương tâm mà chết theo mình nên đã vờ tạo một cái cớ, đẩy Oanh Ca vào ngục, bắt giam giữ 10 năm mới được thả. Thà để Oanh Ca hận mình còn hơn khiến Oanh Ca đau khổ vì mình. Trên đời liệu có mấy ai yêu người khác đến như thế?

"
Bàn tay Dung Viên cầm quân bài bằng ngà dừng lại trên không: “Phu nhân ta đâu?”. Ông chủ Bích Phù lầu lau mồ hôi hột trên trán không biết nói sao. Lúc sau, Dung Viên bất ngờ đặt quân bài xuống bàn: “Ta thua rồi”.

….Vị quân vương trẻ tuổi trầm ngâm ngồi bên bàn tròn, quân cờ trắng trong tay đột nhiên bị bóp vụn, bụi trắng lọt qua ngón tay rơi xuống mặt bàn, một lúc lâu sau chàng đứng lên….

….Cảnh đường phố trước Bích Phù lầu vẫn sầm uất náo nhiệt, chàng đứng ngây ở bậc thềm rất lâu, dáng cô đơn, dường như trước giờ vẫn cô đơn như vậy, giữa cảnh phồn hoa trông không hề lạc lõng…

… Một cậu bé rao bán kẹo hồ lô đi qua, chàng gọi lại, bạc đã móc ra, đột nhiên sực nhớ điều gì, lại thôi: “Không mua nữa”.

Sau lưng vang lên một giọng nữ dịu dàng: “Sao lại không mua? Thiếp muốn ăn”

Dung Viên cứng người, vẫn giữ tư thế nhét tiền vào ống tay áo, mãi vẫn chưa hiểu ra.

Oanh Ca mình khoác áo gió màu tím đứng sau Dung Viên năm bước, vừa thoáng ngoái nhìn, chàng lại đắn đo không ngoái hẳn, tựa hồ như trên đường phố sầm uất đột nhiên hiện ra một khoảng trống, trong đó chỉ có hai người, khách qua đường là ngoại cảnh, thời gian ngừng lại.

Dung Viên cuối cùng ngoái đầu lại, khuôn mặt anh tú vẫn lạnh lùng, giơ tay gạt những sợi tóc mai xõa xuống mặt cô, cử chỉ vô cùng cẩn trọng, nhưng giọng nói vẫn không chút xao động: “Đi đâu vậy?”."
- Trích Hoa tư dẫn
Read more →