Chủ Nhật, 14 tháng 1, 2024

Mệnh Phượng hoàng chương 1

,

Tác gi: 宫墙往事

Đề c + gii thiu: Góc nhỏ của Língg - Tarotbylingg

Dch: Rei

Không reup khi mình chưa cho phép

 

Mệnh Phượng Hoàng

Chương 1/5

Ta là thứ nữ con một người vợ lẽ không được yêu thương. Chủ mẫu xuất thân cao quý, là thanh mai trúc mã với phụ thân ta. Thế nhưng lúc hai người mâu thuẫn, phụ thân ta uống rượu say, bị mẹ ta lợi dụng.

Vốn là chủ mẫu đang mang bầu, tổ mẫu muốn đuổi mẹ ta đi, không ngờ mẹ ta một lần đã trúng, trong bụng cũng đã có ta. Càng hoang đường hơn nữa là ta lại sinh cùng ngày với đích nữ.

Vào ngày sinh nở, trên trời xuất hiện tượng lạ. Đúng giây phút ta và Thẩm Minh Nhu chào đời, bầu trời sáng rực, khắp nơi tràn ngập màu đỏ tía. Ai ai cũng nói, Thẩm Minh Nhu sinh ra đã khác người, là mệnh phượng hoàng trời sinh, phú quý không thể nói hết. Còn ta, rõ ràng là sinh cùng ngày với Thẩm Minh Nhu, nhưng vì có một người mẹ không hợp lẽ, bị người ta coi là tai tinh, từ nhỏ đã bị ném về thôn trang tự sinh tự diệt.

Thẩm Minh Nhu có mệnh Phượng Hoàng, là viên minh châu trong lòng toàn bộ người của Thẩm phủ.

Nàng ấy từ nhỏ đã được nuôi dưỡng cẩn thận, không phải lụa Vân Cẩm thì không mặc, không phải nước sương sớm thì không uống. Trong phủ có đồ gì tốt, nàng là người đầu tiên được nhận.

Mấy chiếc trâm hoa vô giá được tuỳ ý đặt trong chiếc hộp gỗ đàn hương đỏ, là đồ của thợ thêu trong cung tỉ mỉ làm thành, từng cánh hoa nở rộ, cài lên tóc sống động như thật. Đây là đồ của nhị ca Thẩm Minh Đường làm thư đồng được thưởng, ở ngoài hiếm có khó tìm. Thẩm Minh Nhu lấy một chiếc trâm cài lên búi tóc của ta, những ngón tay trắng nõn thon dài luồn qua từng sợi tóc đen của ta, mỉm cười hỏi: "Minh Uyển cũng thích phải không, cứ cầm lấy đi"

Thẩm Minh Như tốt tính, tuy trong nhà ta không được coi trọng, đến hạ nhân cũng coi thường, thế nhưng nàng ấy vẫn có phong phạm của một trưởng nữ, có đồ gì tốt luôn nhớ đưa cho ta một phần. Thế nhưng nàng ấy đối xử với ta càng tốt, người trong phủ lại càng không thích ta.

"Minh Uyển mặt mũi thanh tú, cài cái này vừa hợp, không giống như ta thân thể yếu ớt, có cài lên cũng không dám ra khỏi cửa"

Thẩm Minh Nhu nhẹ giọng nói, nhưng mũi trâm lại không cẩn thận lệch đi, đâm vào da đầu ta, để lại một vệt máu. Ta nhịn đau không dám lên tiếng. Thẩm Minh Nhu rất hài lòng, tiếp tục ấn chiếc trâm vào sâu hơn; "nhìn xem, đẹp biết mấy!"

"Tiểu thư, một thứ nữ không đáng được dùng đồ tốt như thế này, nếu không có nàng ta thì sức khoẻ của người sao có thể tệ được". Thị nữ của Thẩm Minh Nhu đứng bên cạnh lạnh lùng nói.

Từ nhỏ sức khoẻ Thẩm Minh Nhu đã kém, mọi người đều nói rằng do đại phu nhân lúc mang thai bị tức giận ảnh hưởng đến thân thể. Mẹ ta đã qua đời, nợ mẹ con trả, ta trở thành cái đinh trong mắt, gai trong xương, ai cũng đề phòng ta làm hại Thẩm Minh Nhu.

"Xuân Nguyệt tỷ tỷ nói đúng, trâm này đẹp như vậy muội không dám nhận"

Ta thành tâm thành ý lấy trâm hoa xuống, mặt mày nhu thuận, sợ hãi rụt rè.

Thẩm Minh Nhu giương đôi mắt hạnh trong veo nhìn ta: "Cài vào đi, chẳng mấy chốc mà Minh Uyển đến lễ cập kê rồi, vài hôm nữa là Xuân yến, lúc đó không có đồ gì tốt sợ là muội sẽ bị người ta coi thường, thế thì làm sao tìm được một phu quân tốt được"

Ta vừa bước chân ra khỏi viện của Thẩm Minh Nhu thì bị người cản lại.

Thẩm Minh Đường mang đôi ủng gấm đi tới, khuôn mặt thiếu niên tuấn tú lạnh như băng.

Ta cụp mắt, nhẹ giọng nói: "Nhị ca"

"Ngươi có thân phận gì mà dám gọi ta là Nhị ca". Thẩm Minh Đường cười lạnh, vươn tay giật chiếc trâm trên đầu ta xuống.

Trâm hoa đẹp đẽ rơi xuống đất.

"Ngươi là thứ gì chứ, cũng dám đeo chiếc trâm hoa này?"

Thẩm Minh Đường lạnh lùng: "Thẩm Minh Uyển, nếu còn để ta thấy ngươi lợi dụng lòng tốt của Minh Nhu, đi cướp đồ của muội ấy, cẩn thận ta cho người lột da ngươi ra."

Liếc mắt qua, ta nhìn thấy thị nữ của Thẩm Minh Nhu đang thò đầu ra sau hòn non bộ. Đối mặt với cơn tức giận của Thẩm Minh Đường, ta chỉ cúi mày cụp mắt, đợi huynh ấy hết giận.

Lần nào cũng thế, Thẩm Minh Nhu đối xử với ta ôn nhu lương thiện, tiếng thơm khắp phủ, nhưng cuối cùng sẽ luôn có người đứng ra bênh vực nàng ấy, sỉ nhục ta một cách nặng nề.

Đợi đến khi cơn giận của Nhị ca đã qua, ta mới vuốt thẳng lại tóc, nói với thị nữ bên cạnh: "Quay về thôi". Thị nữ nhìn ta, tựa hồ như muốn nói gì đó.

Trên đường về Mộc Xuân các, nàng ta nhịn không được nói ra: "Đều là huynh muội trong nhà, công tử sao có thể nặng lời với nhị tiểu thư như vậy"

Ta sờ sờ cổ tay đỏ bừng của mình, trên môi lộ ra một nụ cười yếu ớt. Thực ra lúc đầu Thẩm Minh Đường cũng không hoàn toàn ghét ta đến thế. Tất cả những điều này, đều là vì Thẩm Minh Nhu. Thẩm di nương qua đời lúc ta 6 tuổi. Sau khi bà ấy mất, ta ở biệt viện hoang vu lộng gió trong thôn trang gần kinh thành mà lớn lên, có lẽ vì nhớ ra rằng còn một thứ nữ sắp cập kê mà không có giáo dưỡng ở thôn trang, ta mới được ân điển đón từ thôn trang về phủ để học tập. Ở lớp học, lần đầu tiên ta gặp Thẩm Minh Nhu.

Nàng ta ngồi ở vị trí trung tâm, được vây quanh bởi những bạn học. Ta mặc bộ quần áo đã bị giặt đến phai màu, trên tay áo vẫn còn miếng vá, khép nép đứng sang một bên. "Tên ăn mày từ đâu ra đây?"

Thẩm Minh Vân, đích nữ của nhà nhị thúc, bịt mũi lại: "Hôi chết mất" Ta vân vê tay áo, cố gắng để bản thân trở nên ít bị chú ý hơn chút. Nhưng Thẩm Minh Nhu giống như tiên nữ nhìn ta, trợn mắt, duỗi tay chỉ cả đám người: "Ta cuối cùng cũng có em gái rồi, mọi người không được bắt nạt muội ấy".

Trước giờ ta chưa từng thấy người nào lương thiện như thế, giống như thấy được tia sáng, luôn đi theo sau Thẩm Minh Nhu. Thẩm Minh Như đối xử với ta như em gái ruột, cực kỳ tốt.

Thế nhưng nàng đối xử với ta càng tốt, các tỷ muội trong lớp học càng nhìn không ưa ta, gọi ta là kẻ xu nịnh.

Thẩm Minh Vân thường xuyên mang bánh ngọt tới lớp học, có điều những thứ này đều sẽ không chia cho ta. "Là ngươi ăn cắp đúng không."

Thẩm Minh Vân trịch thượng, trong mắt có chút khinh thường: "Thẩm gia chúng ta thế mà nuôi ra được một tên trộm."

"Ta không lấy đồ của ngươi." Ta đứng dậy, mặt lạnh nhìn nàng ta.

“Từ khi cô đến lớp học, đồ của mọi người thi thoảng lại mất tích, không phải ngươi thì còn ai vào đây?”

Thẩm Minh Vân hừ lạnh, các tỷ muội khác đều vây quanh nàng ta, trừng mắt nhìn ta.

Ta tranh cãi kịch liệt, nhưng Thẩm Minh Nhu đi xin lỗi từng người một.

Mọi người đều khen ngợi Thẩm Minh Nhu lương thiện, nói ta mẹ nào con nấy, không có giáo dưỡng, là kẻ trộm cắp vặt.

Ta nhìn chằm chằm Thẩm Minh Nhu, hỏi: “Đại tỷ, sao tỷ lại làm thế này?”

Thế nhưng Thẩm Minh Nhu cau mày nhìn ta: “Biến chuyện lớn hoá chuyện nhỏ, chuyện nhỏ hoá không, Minh Uyển, muội vốn dĩ không khiến cho người khác ưa thích, cho dù muội có giải thích cũng không ai tin.”

Sau này mỗi lần có người làm mất đồ, Thẩm Minh Vân đều chỉ gà mắng chó, cứ tự nhiên mà đổ mọi tội lỗi cho ta.

Năm ta 11 tuổi, có một chàng trai tới nhà, là cháu trai bên ngoại của đích mẫu.

Thẩm Minh Nhu rất thích vị biểu ca mới đến này, nhỏ nhẹ gọi "Tạ huynh"

Tạ Ý là trưởng tôn của đại học sĩ đương triều, lúc 7 tuổi đã được diện kiến thánh thượng, đối đáp lưu loát, thánh thượng cũng khen: "Chi Lan Ngọc Thụ, sinh trưởng nơi thâm sơn cùng cốc nhưng hương thơm vang xa", là một bậc hiền tài.

Tạ Ý thân hình cao lớn, chỉ mặc bộ trường bào màu xám bạc, ánh sáng bị cơ thể che lấp nhưng vẫn khiến cho Thẩm Minh Vân, người luôn cao ngạo nhất, cũng không khỏi đỏ mặt.

Tạ Ý không chỉ là cháu trai của Tạ đại học sĩ mà còn là đệ tử đắc ý nhất của ông.

Phu tử không bao giờ cười của bọn ta, nhìn thấy Tạ Ý cũng phải cười tươi như hoa.

Ta đi học muộn nên không theo kịp bài giảng. May là ta đã nhìn là không quên, liều sức học thuộc lòng, cũng có thể ứng phó, tuy nhiên viết chữ cực kỳ xấu, chỉ có thể lén ngồi luyện.

"Không phải viết thế này đâu"

Không biết từ lúc nào, Tạ Ý đã đến gần ta.

Giọng nói Tạ Ý ôn nhu, nhưng nét chữ lại vô cùng sắc bén, từng nét một lên bên cạnh chữ gà bới của ta, viết một chữ "Mộ"

Thẩm Minh Vân từ phía sau đi tới, giật lấy tờ giấy dính đầy nét mực, khịt mũi lạnh lùng: "Minh Uyển tỷ tỷ thật là lợi hại, tuổi còn nhỏ đã biết ái mộ người khác rồi"

"Tạ Ý ca ca, huynh tránh xa nàng ta một chút, mẹ nàng ta không phải thứ tốt đẹp gì, tay nàng ta cũng không sạch sẽ, mẹ nào con nấy, nàng ta mà thích huynh thì không ổn đâu"

Lời nói sắc như dao khiến mặt ta không còn giọt máu, ngón tay nắm đến trắng bệch nhưng lại không dám thốt ra một lời.

Nếu còn ở thôn trang, ta có thể đánh Thẩm Minh Vân đến đầu rơi máu chảy, cho nàng ta biết cái gì nên nói cái gì không, nhưng đây là Thẩm phủ, ta chỉ có thể nhịn nhục.

 


Read more →