Chủ Nhật, 29 tháng 10, 2017

Thiên tử mưu chương 7 [7.1]

,
Chương 7

Hắn rụt tay lại, thần sắc bình tĩnh, giống như đang kể một câu chuyện, “Nhưng nếu quay trở lại, ta vẫn sẽ dùng tên bắn cô.”

Tô Ly Ly kéo chăn lên đầu. Kỳ Phượng Tường kéo ra, nàng giữ chặt không cho. Kỳ Phượng Tường không dám dùng toàn lực để kéo, sợ tác động lên miệng vết thương, “bỏ ra, đừng để ngộp chết.”

Tô Ly Ly nức nở nói: “Ngộp chết thì thôi.”

Kỳ Phượng Tường nghe nàng khóc, chẳng biết làm sao, phiền muộn nói: “ngộp chết thôi sao được.”

Tô Ly Ly lại càng trùm chặt: “Từ khi gặp ngươi ta đã biết là không có chuyện gì tốt… Sớm hay muộn cũng là chết. hu hu hu..”

Kỳ Phượng Tường dở khóc dở cười, đứng lên nói: “Thế nào mà lại bảo gặp ta không có chuyện gì tốt. Ở tùy viên ta ra hiệu cô đi trước, cô lại đi lạc đường bị người ta bóp cổ suýt chết. Một chưởng của Thời Dịch Chi kia cũng không phải ta kéo cô, đẩy cô đi cô không chịu, lại tự mình chắn trước rồi ngất xỉu. Tuy là sau này ta cũng có dọa cô, nhưng có dọa thế nào thì cũng không làm gì cả. Lần này thì hay rồi, vô duyên vô cớ lại nhảy ra trước trận, cô muốn ta làm sao? Trước mặt tam quân tướng sĩ thả hắn mang cô đi?”

Tô Ly Ly mở ra một góc chăn, giận giữ nói: “Ngươi… Ngươi có thể dùng tên bắn hắn!”

Kỳ Phượng Tường cười nhạt: “Cô cho Triệu Vô Phương là hạng ăn không ngồi rồi sao? Ta xa hắn gần, hơn nữa khi mũi tên lao tới cũng có thể kéo cô che trước mặt. Chẳng bằng để ta chọn chỗ không ảnh hưởng gì mà bắn!”

Tô Ly Ly tức giận tột độ, lại không thể phản đối, đành giận giữ nói: “Triệu Vô Phương kia đâu rồi?”

Kỳ Phượng Tường tức khắc trưng ra bộ mặt phong quang tuyết nguyệt: “Chạy rồi. Bị thương vậy may mà vẫn còn có thể chạy.”

Tô Ly Ly cười nhạt: “Ngốc thật! Nhiều người như vậy đuổi theo một người còn để hắn chạy thoát. Ha ha… Cười rũ rượi, động vào cả vết thương, lại ây da một tiếng.

Kỳ Phượng Tường cười cười bất đắc dĩ, lại ngồi lại bên giường nói: “Lúc ấy vội vàng đi cứu cô, không lo tới hắn. Hắn bị mũi tên bắn trúng nhảy vào trong rừng, có nhiều người cũng khó tìm ra.”

Tô Ly Ly nắm cánh tay hắn, thở dốc hai hồi, thấp giọng nói: “Trình thúc là do hắn hại, ta muốn giết hắn.”

Kỳ Phượng Tường ngẫm nghĩ, nói: “Nếu hắn mơ tới thiên tử sách, chí không nhỏ, sớm muộn gì cũng chết trong tay ta.”
Tô Ly Ly trầm mặc một lúc lâu, bỗng nhiên lại hỏi: “Gãy xương sườn có phải sẽ phải nằm mấy tháng không?”

Kỳ Phượng Tường cười: “Xương sườn là vô dụng nhất. Ta đầu năm động thủ với người ta, cũng bị gãy một đoạn. Gãy mà bản thân còn không biết. Hiện nay có đại phu tốt nhất, cô dưỡng sức hai ngày là có thể đứng ngồi rồi.”

Tô Ly Ly cả giận nói: “Ta mà có thể so với ngươi sao? Trong cái xương sườn của ngươi là trái tim sắt đá.”

“Đa tạ cô còn khẩu phật, không nói là lòng lang dạ sói.”

Tô Ly Ly vừa giận vừa buồn cười, sau đó lại cả kinh, “Quần áo ta sao lại thay đổi?”

“Cô một người đầy bùn, đầu gối ngã cũng sưng lên, cổ tay thì bị trầy, chẳng nhẽ cứ để vậy nằm?”

“Ai… thay đồ?”

“Lão đại phu trong quân thay.”

Tô Ly Ly thở một hơi nhẹ nhõm, lại nghe hắn bổ sung: “Ta đứng bên hỗ trợ.”

“Hả! Lần này là thực sự phẫn nộ, “ngươi nhìn… nhìn ta?”

Kỳ Phượng Tường hừ lạnh một tiếng: “Ta nhìn cô? Cái bộ dạng trẻ con này của cô thì có gì mà nhìn. Tôi không nhìn thì cô đã chết mất xác rồi!”

Tô Ly Ly kêu lên một tiếng, “Ngươi ra ngoài cho ta!”

Kỳ Phượng Tường càng cười xấu xa: “Cô nằm trong trướng của bản tướng quân, lại còn muốn ta đi ra ngoài?”

“A—“ Thanh âm hơi run run, Tô Ly Ly lại vùi mặt vào trong chăn.

Kỳ Phượng Tường còn đang tính trêu chọc, có người đứng trước trướng bẩm báo: “Công tử, thuốc đã sắc xong.”

“Vào đi.”

Người bước vào là tùy tùng thân cận Kỳ Thái của Kỳ Phượng Tường, bưng một chén thuốc, đặt ở chiếc án dài bên giường.

Kỳ Phượng Tường gọi lại: “Khi ngươi quay lại, Hàn tiên sinh có nói cần chú ý cái gì không?”

Kỳ Thái cúi đầu nói: “Hàn tiên sinh nghe ta kể xong, nói vết thương Tô cô nương lúc ấy được xử lý rất tốt. Chỉ cần nàng tỉnh lại thì đem thuốc này uống cách ngày, bảy ngày sau có thể xuống giường đi lại, nửa tháng có thể ngừng thuốc. Trong vòng ba tháng đừng chạy đây đó, còn lại cũng không có gì đáng ngại.”

Kỳ Phượng Tường hơi yên lòng, trầm ngâm một lát, nói: “Giang Thu Đích thế nào rồi?”

Kỳ Thái lắc đầu nói: “Vẫn như cũ, Hàn tiên sinh nói không thấy nội lực luân chuyển thì chẳng ai có thể giúp được, chỉ sợ hắn không xong rồi.”

“Ông ta nói thế này thì cũng như không.” Kỳ Phượng Tường nhíu mày, ánh mắt phẳng lặng như mặt hồ buổi đêm, “Đến trụ trì Thiếu Lâm cũng không có khả năng này.” Ngừng một chút, “Ngươi lui xuống đi. Hai ngày tới vẫn đưa thuốc như cũ.”

Kỳ Thái vâng dạ rồi đi ra, Kỳ Phượng Tường ngồi bên giường, lấy tay điểm vào chỗ lộ ra duy nhất của đầu nàng, “Ra uống thuốc.”

Tô Ly Ly không trả lời, hắn lại dỗ: “Ngoan, nghe lời đi.” Rồi giơ tay kéo chăn ra.

Tô Ly Ly một mắt mở, một mắt nheo lại nhìn hắn, có chút do dự, nhưng vẫn cứng đầu. Kỳ Phượng Tường bật cười: “Bộ dạng quái quỷ gì thế?”

Tô Ly Ly chậm rãi mở con mắt còn lại, thấp giọng nói: “Ngươi không giết ta đấy chứ?” Ánh mắt nghiêm túc sợ sệt, đúng là sợ hãi thật.

Trong lòng Kỳ Phượng Tường có chút không vui, nhưng vẫn cất tiếng nhẹ nhàng: “Không đâu, cái mạng nhỏ này của cô không mất trong tay ta được. Đừng phiền nữa, ngoan uống thuốc đi. Đây là linh dược của thần y Hàn Trập Minh Khai nổi tiếng trên giang hồ, ta kêu người từ ngàn dặm xa xôi mang tới đấy.”, nói xong, cẩn thận đỡ nàng ngồi dậy.

Tô Ly Ly liếc một cái, chun mũi: “Vị gì thế này? Ta không uống, vừa nhìn thôi đã thấy đắng.”

Kỳ Phượng Tường kiên nhẫn dỗ: “thuốc tốt thì đắng, uống đi rồi ta cho cô viên đường.”

Tô Ly Ly cắn môi, cứ như thuốc là đại thù của cô, “ta sợ nhất là uống thuốc, có ăn đường cũng không uống.”

Kỳ Phượng Tường không nhẫn nhịn nổi, tức giận nói: “cô uống hay để ta trút xuống?”

Nhưng Tô Ly Ly nhanh như chớp cầm chén thuốc, ừng ực nuốt xuống.

Tháng năm, xuân cũng vừa hết, cỏ mọc chim bay, thời tiết cũng nóng lên dần. Những ngày này Tô Ly Ly nằm dưỡng thương, trời đổ mưa vài trận, trong không khí phảng phất mùi cỏ dại. Kỳ Phượng Tường đem ba vạn đại quân đóng ở Thái Bình, Thành Phụ, bản thân cũng chẳng vào thành, chỉ hạ trại nơi sơn dã này, nghỉ ngơi nửa tháng.

Mỗi ngày, hắn đều bắt mạch cho Tô Ly Ly, truyền nội lực vào cơ thể nàng, từ huyệt Thiên Đột tới Cưu Vĩ, Cự Khuyết, lại tản xuống Kỳ Môn, trở lại Du Phủ, đều để chữa lại những chỗ nàng bị tổn thương. Tô Ly Ly vốn dĩ không biết đối với người tập võ, nội lực vô cùng trân quý, chỉ cảm thấy hắn đả thương mình, cứ thản nhiên mà nhận.

Không biết là thuốc đắng của Hàn tiên sinh kia hiệu quả, hay chân khí Kỳ Phượng Tường có tác dụng, bảy ngày sau nàng đã có thể xuống giường đi lại, chỉ là mấy chiếc xương sườn thứ hai trở xuống lúc nhẹ nhàng chạm vào vẫn thấy đau âm ỉ. Nhưng quả đúng như Kỳ Phượng Tường nói, chỉ cần đi đứng nằm ngồi nhẹ nhàng một chút thì cũng không thấy quá khó khăn.

Sau nửa tháng, Tô Ly Ly đã ngồi không yên, hôm nay mặt trời vừa lên, nàng ăn trưa xong liền đi dạo xung quanh trướng của Kỳ Phượng Tường. Phía xa, cây cối mờ sương, sơn thủy hữu tình, trên mặt đất là những bông hoa vàng nhạt chen lẫn nơi đám cỏ. Mùa hoa đã qua, ong bướm cũng mệt mỏi, phần lớn đã khép cánh, đậu nơi đám cỏ.

Tô Ly Ly thấy một con bướm trắng nhỏ thu cánh đậu ở hàng rào, nhất thời hứng thú, vươn hai ngón tay, chầm chậm đưa ra bắt lấy. Khi chỉ còn khoảng một tấc, con bướm kia liền vung cánh bay mất. Tô Ly Ly cũng không đuổi theo, chỉ đứng đó, nhìn nó mỉm cười.

Chợt nghe tiếng Kỳ Phượng Tường: “Cô bắt nó làm gì? Nó chọc giận cô sao?”

Tô Ly Ly ngáp một cái: “Không chọc giận gì ta, chỉ là muốn bắt chơi vậy thôi.” Quay lại thấy hắn nai nịt gọn gàng, vốn là tác phong anh hùng, nhưng lại có thái độ nhàn tản xuất trần, hai phong thái này lại hòa hợp một cách kỳ lạ, nhìn rất thú vị.

Kỳ Phượng Tường cười nhẹ: “Người ở đây nói, đi theo cái khe này vào trong núi hai dặm có một gốc cây cổ thụ, đã sinh trưởng hơn ngàn năm, là thần một phương. Ta đã xem qua rồi, đường cũng dễ đi. Cô thấy nhàm chán như vậy, chi bằng ta dẫn cô đi xem thử.”

Tô Ly Ly vừa nghe có cây đại thụ, vui vẻ đồng ý, theo Kỳ Phượng Tường men theo con đường nhỏ đi vào. Dọc đường chỉ nghe thấy tiếng tụng kinh trong núi, bốn bề vắng lặng, hai người câu được câu chăng cũng đã đi được gần nửa giờ, qua một ngọn thác, nhìn thấy phía xa xa là một cây đại thụ gốc khổng lồ. 

Cái cây đó vốn dĩ rất cao, nhưng bởi thân quá to, nên nhìn có vẻ lại thấp. Cành cây chắc khỏe, uốn lượn như rồng, tán như cái ô, cảm giác rất thư giãn, khiến người ta như xa khỏi thế tục. Đi tới dưới tán cây, Kỳ Phượng Tường kéo nàng đứng lại nói: “Ta từng kêu thủ hạ ôm hết thân cây này, phải mười một người nắm tay nhau mới ôm xuể.”

Đại thụ như biết có người khen nó, tán cây rậm rạp xòe ra như một nóc nhà, từ ngọn tới rễ đều tràn ngập không khí mát lành.

Tô Ly Ly cực kỳ ngạc nhiên, sau một lúc lâu thở dài: “Cây to như vậy, làm ván quan tài chín tấc cũng được mấy khối.”

Khóe môi Kỳ Phượng Tường có chút run rẩy, im lặng một lát nói: “Nếu cô muốn dùng nó làm quan tài, ta thay cô chặt xuống.”

Trong rừng tựa như có gió thổi qua, toàn bộ nhánh cây đại thụ đều rung rung, không khí như lạnh đi mấy phần.

Tô Ly Ly đi một hồi đã mệt, duỗi vai duỗi cổ: “Thôi huynh tha cho nó đi, sống lâu như vậy cũng không dễ dàng.”

Kỳ Phượng Tường vươn tay kéo nàng vào lòng, để cho nàng dựa vào ngực mình nghỉ ngơi. Tô Ly Ly hơi cứng người, nhưng vẫn để hắn ôm. Sau một lúc lâu, Kỳ Phượng Tường hỏi: “cô sợ ta?”

Tô Ly Ly thành thật nói: “Hơi sợ.”

Hắn dịu dàng nói: “Không phải sợ, ta sẽ không hại cô.”

Cho dù hại nàng, nàng cũng đâu chạy được. Tô Ly Ly thả lỏng người, tựa vào ngực hắn. Kỳ Phượng Tường ngửi mái tóc nàng, lúc cúi đầu xuống, môi chạm vào vành tai nàng. Tô Ly Ly hơi quay đầu đi, im lặng không lên tiếng.

Nhất thời hai người đều trầm mặc, chỉ cảm thấy trong rừng gió nhè nhẹ thổi qua, phất lên mặt, mềm mại dịu mát, lòng mê mang. Tô Ly Ly nhẹ giọng nói: “Trần Bắc Quang với Phương Thư Tình chết cùng một chỗ như vậy, chi bằng cho họ an táng cùng nhau đi.”

Kỳ Phượng Tường vẫn tựa cằm nơi tóc nàng, xúc cảm mềm mại dây dưa, khẩu khí nhàn nhạt lãnh đạm: “Có gì đáng hâm mộ đâu. Binh bại thân tử, việc lớn chẳng thành, táng thì cứ táng đi.”

Tô Ly Ly cúi đầu ừm một tiếng.

Thanh âm Kỳ Phượng Tường có chút ý cười: “Ta nhớ rõ khi gặp cô, ở mộ trên Định Lăng kia thuận miệng đáp ta, nói gì mà có lòng thì bạc đầu không phân cách, đó mới là tình yêu chân chính nơi khói lửa hồng trần. Quả nhiên là tâm tư này sao?”

Tô Ly Ly không đáp.

Kỳ Phượng Tường nắm lấy tay nàng, ngón tay men theo đốt xương chậm rãi ve vuốt, giống như trầm tư, nhưng cũng không nói thêm gì.

Có một số chuyện, ai cũng không muốn là người đầu tiên nhắc tới, cứ như ai nhắc tới trước là thua cuộc. Tình cảm giữa người với người như con sâu cái kiến, hai bên dùng râu thăm dò một phen, đáy lòng hiểu rõ.

Tô Ly Ly bật cười nói: “Lúc đó chắc huynh nhìn ra hết rồi. Trong lòng nhất định cười ta ngốc nghếch.”

Kỳ Phượng Tường cũng cười, “cũng không đến nỗi ngốc quá, miễn cưỡng xem như đáng yêu đi.”

Buông nàng ra, đi đến bên cạnh cây đại thụ, vươn tay sờ thân cây: “Cây này đã trải qua ngàn năm, đã thấy thế sự đổi dời, chắc cũng hiểu rõ lòng ta, ta muốn ước một điều với nó. Mượn thần lực nó, trợ ta thành công.”

Nói xong, sắc mặt nghiêm lại, cúi đầu cầu nguyện: “Sớm giúp thiên hạ yên bình, quét sạch nội loạn, thái bình về sau.”

Tô Ly Ly cũng hứng thú, nói: “Ta đây cũng nên ước một điều đi.” Suy nghĩ nửa ngày, dường như chẳng biết cầu gì, trong lòng mặc niệm: “Thụ thần ơi thụ thần, giúp ta kiếp này có ăn có uống, vô bệnh vô tai, quan tài bán được nhiều, bạc vào như nước.” Nghĩ một tý, cảm thấy quá thường tục, lại nói: “Một đời bình an, có người bầu bạn tới đầu bạc răng long.”

Kỳ Phượng Tường thấy bộ dạng chăm chú của nàng, bật cười nói: “Chắc không phải cô cầu cho cửa tiệm quan tài làm ăn phát đạt đấy chứ?”

Tô Ly Ly đột nhiên mở mắt ra, “Làm sao huynh biết? Ách, không chỉ vậy đâu, còn có gặp giữ hóa lành, tai qua nạn khỏi nữa.”

Hắn cưng chiều sờ sờ đầu nàng, “Cô cũng hơi tham lam đấy. Tiền cho hai cỗ quan tài kia cũng đủ dùng rồi, “Thất phu dốt nát” chính là Trần Bắc Quang.”

Tô Ly Ly cũng không kiêng dè, nói thẳng: “Ta đoán “tiểu nhân tham lam” nhất định là Tiêu Tiết.”

Kỳ Phượng Tường gật đầu mỉm cười. 

Tô Ly Ly cười rạng rỡ nói: “Lục tiểu thư Phó Kỳ Chương của Dự Nam tiền phủ Đài đại nhân, mỹ danh loan khắp thiên hạ, ai cũng nói đó là thần tiên giữa hồng trần. Chờ huynh đánh hạ Dự Nam, lấy về nhà đi, khinh thư thêu trướng, tà áo phủ giường, an ủi đường trường lao khổ.” Nói xong câu cuối, lại tự cười ngặt nghẽo.

Kỳ Phượng Tường cười to, lại vờ tức giận nói: “Đúng là không biết xấu hổ, cái gì không nên nói cũng nói ra cả.”

Hai người cười nói trở về. Đợi đến khi thân ảnh bọn họ đi xa, núi rừng yên tĩnh, một nhánh cây nhỏ khẽ rung, thân cây phát ra tiếng trong trẻo non nớt, “Lão đại, soái ca kia đi rồi.”

Cây đại thụ khổng lồ phát ra một tiếng trầm thấp: “Ừm…”

Cành nhỏ hỏi: “Vừa rồi sao ngài lại phát run.”

Lão cổ thụ thanh âm tràn đầy sự lọc lõi hiểu đời: “Hắn cũng không phải hạng người bình thường, quỷ thần còn tránh xa huống chi là cây thành tinh như chúng ta.”

“Ước nguyện của bọn họ có thể thành sao?”

“Ừm,… Có thể thành.”

Cây nhỏ trẻ tuổi, định lực không đủ, hưng phấn, nhánh cây rung rung., “A…, hai người kia có thể thành sao?”

“Ừm…” Lão cổ thụ trầm ngâm một lát, cành lá hít vào thở ra, chứa đựng huyền môn tinh diệu, phát ra âm thanh vang vọng trong cành lá: “Tĩnh tâm lại…!”

Trong rừng cây phía xa xa, chớp mặt bốc lên một dải khí mềm mại, thong dong lượn lờ.

Thế sự ngàn năm, cũng chỉ như trong chớp mắt.


Read more →