Thứ Năm, 24 tháng 8, 2017

Thiên tử mưu chương 6 [6.3]

,

Triệu Vô Phương giữ chặt Tô Ly Ly nói: “Hôm nay là sự cố nhỏ ngoài ý muốn, ngươi cứ xem như không phát hiện ra ta là được.”

“Người đang ở trong tay ngươi là quân nô bỏ trốn.”

Tô Ly Ly cười khổ, nàng đâu có muốn thành ra cục diện như này, nhưng mà ông trời cứ đối địch với nàng. Giờ đây đã chẳng còn cách nào, trốn nô cũng được, phạm nhân cũng xong, chỉ biết để mặc cho người ta tùy ý xâu xé.

“Không phải tự ta đi tìm, mà chính là cô nương ấy tự đến tay ta ấy chứ.”

Kỳ Phượng Tường mím môi, ánh mắt hung ác như muốn ăn thịt người ta, nhìn chằm chằm vào Tô Ly Ly: “Thả nàng ấy ra, ta sẽ tha cho ngươi một mạng.”

Triệu Vô Phương chăm chú nhìn thần sắc của hắn, trầm tư một lát, kéo Tô Ly Ly lùi về sau vài bước nói: “Đừng nóng vội, người của ngươi rồi cũng sẽ là của ngươi thôi, nhưng hiện nay ta còn muốn phiền nàng giúp ta một việc.”

Kỳ Phượng Tường đột nhiên biến sắc, dằn từng chữ lạnh như băng: “Ngươi đang uy hiếp ta?”

Lời vừa dứt, hắn duỗi tay rút ra một mũi Lưu Vân tiễn, tay trái giữ cung, tay phải cầm dây, thân hình ngồi trên ngựa rắn rỏi thẳng tắp, động tác nhanh nhẹn đẹp mắt, trường tên rít gió bay ra. Triệu Vô Phương kinh ngạc nhìn hắn kéo cung, nhanh như chớp, Tô Ly Ly nghe thấy xương sườn rắc một tiếng, cúi đầu thấy mũi tên đâm vào ngực mình, thế mà đến đau đớn cũng chưa kịp cảm nhận.

Chỉ nghe Kỳ Phượng Tường cắn răng nói: “Giết không cần hỏi!”

Bên tai, Triệu Vô Phương cũng rít qua kẽ răng: “Ngươi được lắm!”

Lưng được buông lỏng, nàng trượt xuống đất, phút cuối còn liếc mắt thấy phía xa xa, thi thể Trần Bắc Quang và Phương Thư Tình như đang ôm nhau. Đương thời nhất niệm khởi, thập niên chung bất du.. (Một khi đã có tình, mười năm cũng chẳng đổi)

Nhắm mắt lại, nghe thấy tiếng ngựa đuổi về phía sau, trong chớp mắt, Tô Ly Ly rơi vào tình trạng hôn mê không biết lần thứ mấy.

Tô Ly Ly ít khi nằm mơ, lần này lại mơ một giấc mơ thật dài. Lúc thì cảm giác như rơi vào nồi nước sôi, lúc lại như bị ném vào hầm băng lạnh buốt, một ngày dài như cả năm, không có lấy một khắc an bình. Mùa tuyết rơi, một người phụ nữ mặc áo xanh đứng nơi cầu quay đầu lại nở nụ cười, hơn mười năm mới gặp giấc mơ này. Tô Ly Ly tựa hồ như quay về mười năm trước, nhẹ gọi một tiếng “mẹ”, trong lòng buồn bã, nước mắt lại rơi xuống.

Một bàn tay xoa trán nàng, ấm áp, rộng lớn, giống như vỗ về, trong phút chốc như mất trí, không biết đang ở nơi nào. Hóa ra vẫn là cảnh thê lương không chốn để về. Ý thức dần trở lại, nàng cố gắng mở mắt, cố nhổm dậy. Một người lên tiếng: “đừng động đậy.”

Tô Ly Ly yên lặng nhìn người kia, sau một lúc mới trở về thực tại, có chút mệt mỏi nhắm mắt lại nói: “Ngươi là Kỳ Phượng Tường.”

Kỳ Phượng Tường ngồi bên giường, xoay người nhìn nàng, khí sắc không tốt lắm, bình tĩnh nói: “Không phải đầu óc bị thương nhận không ra người chứ?”

Tô Ly Ly cảm thấy trong lòng có chút buồn bã, cơ thể lại nằm tới mức rã rơi, động đậy một chút. Kỳ Phượng Tường giữ chân nàng nói: “Bảo cô đừng nhúc nhích.” Tô Ly Ly thở dài, trầm giọng hỏi: “Ngươi không phải muốn ta chết hay sao?”

Kỳ Phượng Tường nhíu mày: “Có chút thương thế nhỏ đã muốn chết muốn sống cái gì?”

Tô Ly Ly cười khổ, không phải nàng muốn chết muốn sống, mà là nàng quả thực đã sắp chết không sống nổi nữa rồi, nàng cũng chẳng có cách nào. Trầm mặc một lát, cũng không phản bác, dời mắt nhìn về phía khoảng không trước mặt.

Kỳ Phượng Tường giém lại chăn cho nàng, hơi thả lỏng, có chút mỏi mệt, thản nhiên nói: “Cô không chết được, hôn mê hai ngày. Gãy một xươn sườn, tổn thương kinh mạch. Cứu kịp thời, vốn dĩ không tính là vết thương to lớn gì, nhưng lại bị phong hàn. Hiện tại đã hạ sốt, tĩnh dưỡng thêm mấy ngày thì không còn gì lo lắng.

Tô Ly Ly ừ một tiếng.

Hắn nhìn nàng, cũng không tức giận, bình tĩnh nói: “Cô không nên chạy ra ngoài. Nên biết nếu thân phận bị bại lộ, thế gian này biết bao nhiêu người muốn bắt được cô? Chỗ làm cung tên ta an bài mấy thị vệ, nếu cô không đi thì cũng chẳng có ai tìm thấy cô.” Hắn nói một thôi, lại tiếp: “Là ta sơ suất.”

Tô Ly Ly vốn dĩ nghĩ mình chạy trốn khiến hắn nổi giận, nhưng lúc này hắn lại che giấu hết cảm xúc dưới lớp vỏ bình tĩnh, trái lại càng làm cho Tô Ly Ly bối rối khó chịu, giơ tay trái lên, cánh tay bủn rủn không chút sức. Nàng gắng gượng gác tay lên trán, che ánh mắt, cười nói: “Có gì mà sơ suất hay không sơ suất, ta chết sớm chết muộn chết ở đâu thì cũng như nhau cả.”

Kỳ Phượng Tường lẳng lặng nhìn nàng trong chốc lát, giơ tay nắm lấy tay nàng, cũng không kéo ra, ngược lại còn nhẹ nhàng đặt nơi mắt nàng nói: “Cô đang oán ta.”

Tô Ly Ly khịt mũi.

Hắn nói tiếp: “Triệu Vô Phương lúc ấy vì sao lại giữ cô không thả? Có phải hắn đã biết cô chính là con gái Diệp Tri Thu không?”

“Đúng vậy”

“Hắn làm sao mà biết được?”

“…À… Ta lỡ miệng… Nhưng mà hắn cũng đã tra ra được một ít.”

Kỳ Phượng Tường thở dài: “Ngốc thật. Nếu cô đã bị hắn tóm được, có biết hắn sẽ đối phó với cô thế nào không? Bị hắn làm nhục chẳng bằng bị ta một tên bắn chết. Huống chi nếu lần trước ta vì cô mà lui ra, hắn lại càng muốn dùng cô để ra điều kiện.”


Hắn kéo tay nàng xuống, Tô Ly Ly cắn môi, kiên cường đè nén uất ức, ánh mắt sáng trong veo như nước mưa chảy trên núi. Kỳ Phượng Tường đưa ngón tay lau giọt lệ trên khóe mắt, lòng bàn tay dừng nơi má nàng, hỏi: “Đau chỗ nào?”

Vẻ mặt hắn không chọc tức hay cười nhạo, ngược lại thực sự thân thiết. Tô Ly Ly như bị mê hoặc, giống như một đứa trẻ cô độc đã lâu được người ngoài dùng ba phần ấm áp đến dụ dỗ, trong lòng có phần chống cự, lại có chút mong mỏi, hỏi hắn: “Nếu ta chết, ngươi có đau buồn không?”

Kỳ Phượng Tường sững người, nhìn nàng như suy tư, lại như đang ngắm nàng, có chút chậm chạp, khẳng định chắc chắn: “Ta sẽ buồn.” Hắn rút tay về, thần sắc bình tĩnh, giống như đang kể một câu chuyện, “nhưng nếu quay trở lại, ta vẫn sẽ dùng tên bắn cô.”

Read more →

Thứ Hai, 21 tháng 8, 2017

Thiên tử mưu chương 6 [6.2]

,

“Phương Thư Tình mười năm về trước là thi kỹ nổi tiếng của Ký Bắc, Trần Bắc Quang mê như điếu đổ. Tiếc là phụ mẫu hắn kì thị gốc gác của nàng, không cho phép Trần Bắc Quang nạp làm thiếp. Phương Thư Tình lưu lạc giang hồ rồi rơi vào tay ta. Ta vẫn biết Trần Bắc Quang đối với nàng vẫn vương vấn khó quên, muốn dùng nàng đưa ra điều kiện với hắn.”

Hắn mục quang thâm trầm, có sự nham hiểm sắc bén khó tả, “Đáng tiếc quân của ngươi lại mạnh thế này, thu được Ký Bắc xong, tất chiếm Dự Nam, cùng với kinh thành tạo nên thế gọng kìm, không thể phá vỡ. Phía Bắc lại chẳng ai đấu nổi họ Kỳ, ta cũng chẳng muốn ở lại đây thêm nữa. Đối với ta, nàng đã mất tác dụng, chi bằng biếu tướng quân, có khi đối phó Trần Bắc Quang lại cần dùng tới.”

Kỳ Phượng Tường yên lặng nghe xong, chẳng ý kiến gì với gợi ý hắn đưa ra, bình tĩnh nói: “Trần Bắc Quang đã cấu kết với Tiêu Tiết, hai nhà đánh một, ngươi cho rằng ta có thể thắng sao?”

Triệu Vô Phương đáp: “Ta nghĩ ngươi còn chắc chắn hơn ta.”

Kỳ Phượng Tường cười to: “Lời này khiến ta chẳng muốn giết ngươi. Ngươi muốn gì đây?”

Triệu Vô Phương chỉ tay vào Tô Ly Ly, “Ngày trước ngươi nói muốn đổi người, hôm nay đổi cho ta cô nương này đi.”

Tô Ly Ly trợn mắt, rủa thầm trong bụng lão nương đây đúng là đến chẳng đúng lúc.

Kỳ Phượng Tường chẳng đổi tư thế, giọng điệu lại thêm vài phần lạnh lùng, “Không được, người kia của ngươi giờ đây đã hạ giá rồi.”

Triệu Vô Phương cười ha ha, “Đùa thôi, ta chẳng cần gì cả, chỉ muốn biểu lộ tí tình cảm thân thiết của ta thôi mà.”

“Hừ, hiện tại ngươi tay không tấc sắt, muốn tìm cơ hội để khởi sự sao? Sao ngươi không dùng nàng đổi lấy tính mạng bản thân để ta không giết ngươi bây giờ.”

Triệu Vô Phương chậm rãi đáp: “Kỳ công tử chắc có nghe, chim hết thì cung cũng cất. Thỏ chết thì chó cũng đem hầm. Với đại nghiệp nhà họ Kỳ, ngươi có thể giết ta, nhưng với bản thân ngươi, trái lại, để lại vài kình địch mới tốt.”

Kỳ Phượng Tường khẽ ngẩng đầu, ý cười nhàn nhạt, mục quang đã có chút biến đổi, trầm ngâm một lúc rồi hếch cằm: “Ngươi đi đi. Quá tam ba bận, lần sau để ta thấy, nhất định sẽ giết ngươi.”

Triệu Vô Phương chắp tay hành lễ: “Kỳ công tử, sau này còn gặp lại.” Vừa quay người, lại nhìn Tô Ly Ly một cái thâm sâu mới phẩy tay áo bỏ đi.

Tô Ly Ly bị hắn nhìn đến trong lòng phát lạnh, nghe Phương Thư Tình ở bên cạnh ho một tiếng, tiến đến nắm tay nàng hỏi: “Vị tỉ tỉ này, có ổn không vậy?” Phương Thư Tình lấy khăn tay để trên môi, thở dốc một lát, mỉm cười nói: “Vẫn ổn”. Thái độ uyển chuyển dịu dàng, dường như không phải đang trong cảnh tù tội.

Ứng Văn nhìn theo hướng Triệu Vô Phương rời đi, nói: “Huynh không nên thả hắn ta đi.”

Kỳ Phượng Tường cười cười, muốn nói gì đó, lại như đang nghĩ ngợi cái gì, ánh mắt liếc qua phía Tô Ly Ly, đột nhiên hỏi Phương Thư Tình: “Cô muốn gặp Trần Bắc Quang không?”

Phương Thư Tình nhìn ánh mắt hắn mang theo chút hàn ý thâm sâu, “Gặp thì sao, không gặp thì sao chứ?”

Kỳ Phượng Tường cũng không nhiều lời, lập tức nói: “Ta đưa cô đi gặp Trần Bắc Quang, cô nói cho hắn biết, từ nay trở đi, Thành Phụ quyết chiến! Ứng Văn, kêu người đưa vị phu nhân này đến Thành Phụ.

Phương Thư Tình kinh ngạc, có chút hoang mang phấp phỏng của người sắp trở về cố hương, nhất thời ngồi ngẩn người.

Kỳ Phượng Tường vừa đứng lên liền bước ra ngoài, Ứng Văn liếc mắt, Tô Ly Ly vội vàng đi theo. Kỳ Phượng Tường phẩy tà áo, bước qua chỗ hành lang không người, khắp nơi đều được ánh mặt trời bao phủ, lấp lánh rực rỡ.

Hắn ngửa đầu đón nắng, tay duỗi ra, phàn nàn: “Ngồi mất cả buổi sáng.”

Tô Ly Ly nhắm mắt đi theo, lúc này đang đứng phía sau hắn, nghi hoặc hỏi: “Ngươi thực sự muốn thả Phương gì gì tỉ tỉ kia đi gặp Trần Bắc Quang?”

Kỳ Phượng Tường ừ một tiếng.

Tô Ly Ly do dự nói: “Thực ra… Nàng ấy rất đáng thương… Ngươi không cần làm khó nàng.”
Kỳ Phượng Tường rút cục cũng quay lại nhìn nàng, khoảng cách không xa không gần, ánh mắt ôn hòa, thần sắc bình thản, Tô Ly Ly đột nhiên hoảng hốt, cúi thấp đầu.

Kỳ Phượng Tường nhìn nàng cúi đầu cụp mắt, vừa ngẫm nghĩ vừa nghiêm túc nói: “Ta vốn dĩ không làm khó nàng ấy, cô cho rằng ta muốn làm gì?”

Tô Ly Ly do dự một lúc, nói: “Ngươi… Là vì thấy Trần Bắc Quang tính tình ôn hòa đa nghi, muốn làm rối loạn tâm trí hắn?”

Kỳ Phượng Tường xoa khuỷu tay nói: “Ta lại nghĩ hoàn toàn ngược lại. Nếu bọn họ gặp nhau, Trần Bắc Quang nhất định còn phấn chấn hơn trước.”

“Vì sao lại thế?” Nếu là trước kia, Tô Ly Ly nhất định sẽ không hỏi tiếp như vậy. Hiện nay Kỳ Phượng Tường biết thân thế của nàng, lại giữ nàng trong tay, nàng cũng chẳng còn gì phải sợ. Trong lúc nói năng cũng không cần cố kị.

Kỳ Phượng Tường đứng dưới ánh nắng, nụ cười có phần mát mẻ dễ chịu, phóng mắt nhìn ra xa phố phường bên ngoài, sắc thái vừa nghiêm nghị lại chân thật đáng tin: “Bởi vì ta tất thắng, Trần Bắc Quang tất bại là chuyện sớm muộn. Trần Bắc Quang cho dù có dại dột vì một nữ nhân mà loạn tâm trí, ta cũng không muốn lấy một người phụ nữ ra để dành chiến thắng, chẳng xứng đáng với giang sơn tươi đẹp này.

Hắn tư thái ngạo nghễ, phong thần tuấn lãng. Tô Ly Ly nhìn đường chân trời phía xa xôi, núi non trùng trùng điệp điệp, lần đầu tiên trong cuộc đời cảm thấy niềm vui rong ruổi thiên hạ. Nàng hơn mười năm qua trốn trong góc nhỏ, bình yên mà vẫn sợ hãi, giờ đây phút chốc lại thấy thoải mái. Cho dù thiên hạ nhốn nháo, cho dù Mộc Đầu một đi chẳng trở lại, Tô Ly Ly vẫn là Tô Ly Ly, tự có một khoảng trời, tự có niềm vui viên mãn.

Xúc cảm này trỗi dậy thúc đẩy cô nói một câu từ tận đáy lòng: “Ngươi đây gọi là “Hạng người có chí thì tiến, hạng người có khí tiết thì có chỗ không làm.”

Kỳ Phượng Tường nhìn cô nhẹ cười, “Lại nói vớ vẩn, ta tuy là thích gì làm nấy, nhưng cũng có nhiều thứ cản trở, không thể không để ý đến. Nhân sinh trên thế gian này, có ai có thể tùy ý làm mà không sợ hãi. Cô mặc dù tuổi trẻ kham khổ chút, nhưng lại có thể vui là cười, buồn là khóc, thế cũng tốt lắm rồi.”

Tô Ly Ly sửng sốt, thầm nghĩ Kỳ Phượng Tường đúng là vui buồn không lộ, vĩnh viễn chẳng biết được hắn đang suy nghĩ gì. Chỉ có ở trong thuyền trên sông Vị ngày trước, bỗng nhiên để lộ cảm xúc, cũng là cái đinh trong lòng hắn. Khuôn mặt bình tĩnh tàn nhẫn của hắn lúc đó như hiện lên ngay trước mặt.

Tô Ly Ly khụ một tiếng, “Tục ngữ nói, đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc. Đơn giản là đã rơi xuống tận đáy, cho nên không sợ không ngại gì. Ngươi có thứ sở hữu, đương nhiên không được tự do.”

Kỳ Phượng Tường gật đầu, nhìn không ra là đang khen ngợi hay trào phúng, nói: “Không sai, có tiến bộ. Nghe có chút ý nhà Phật.”

Tô Ly Ly còn chưa kịp đắc ý, lại nghe hắn nói: “Chỉ là có những người không phải không muốn buông hết thảy, mà là không thể buông. Có tiến mà không có đường lùi, lùi một bước là vào đường chết. Như cha ngươi, từ quan đi xa có được tự do hay không?” Thấy mắt nàng dần dần mơ hồ, vui vẻ nói: “Tiểu cô nương, cứ nghĩ cho kỹ đi.”

Tô Ly Ly chẳng biết nói sao, người này chuyên đi dìm người khác xuống để tỏ ra mình cao mình, nhưng tại sao những lời hắn nói đều có lý. Kỳ Phượng Tường am hiểu lòng người an ủi nàng: “Nhưng mà ngốc nghếch cũng là điểm đáng yêu của cô, nếu sửa đi lại chẳng đúng nữa.” Nói xong, thản nhiên phủi phủi vạt áo rời đi.

Tô Ly Ly đột nhiên nhớ ra, mình tới gặp hắn không phải là để gỡ bỏ khúc mắc này, liền vội vàng chạy theo gọi: “Tướng quân đại nhân chờ ta chút…!”

Kỳ Phượng Tường cũng không quay đầu lại, Tô Ly Ly lớn tiếng nói: “Ta muốn về nhà, ngươi thả ta ra đi.”

Kỳ Phượng Tường vén vạt áo rảo bước tiến vào phòng vẽ tranh, bình thản nói: “Không được.” Đi thẳng tới trước án sập, mở bản đồ ra, đánh dấu mấy điểm.

Tô Ly Ly đứng trước án, mờ mit hỏi: “Tại sao?” Nhìn hắn hôm nay tân tình có vẻ không tồi, quyết định liều chết thử một phen.

Kỳ Phượng Tường chậm rãi chỉ trên bản đồ, “Cô nói xem, Tiêu Tiết có giúp Trần Bắc Quang hay không?”

“Hả” Tô Ly Ly bất ngờ.

Kỳ Phượng Tường chỉ nàng xem chỗ trên bản đồ, nói: “Nếu như cô là Tiêu Tiết, cô có xuất binh giải vây cho Trần Bắc Quang không?”

Tô Ly Ly nhướng mày: “Trần Bắc Quang một khi đã bại, hắn cũng môi hở răng lạnh, đương nhiên muốn cứu.”

Kỳ Phượng Tường hơi nhíu đôi mắt hẹp dài, sắc mặt nghiêm trang nói: “Thì ra là thế, cô biết “Môi hở răng lạnh”, vậy cô có biết “chân nặng người nhẹ” là sao không?

“Gì cơ?”

Kỳ Phượng Tường ngồi xuống ghế, thản nhiên nói: “Chiến quốc sách có nói, nước Sở đánh Hàn, Hàn cầu cứu Tần, phái sử giả Thượng Lặc đi du thuyết Tần vương xuất binh. Thượng Lặc nói tới đạo lý “Môi hở răng lạnh”, Tần vương khen ngợi, nhưng Tần Tuyên thái hậu lại nói với Thượng Lặc: “Năm đó ta hầu hạ tiên đế, tiên đế để một chân ở trên người ta, ta cảm thấy rất nặng. Nhưng khi tiên đế áp cả người lên người ta thì ta cũng chẳng thấy nặng, ngươi có biết vì sao không?”

Hắn nghiêng người sát bên Tô Ly Ly, nở nụ cười gian ác: “Tuyên thái hậu nói: “Bởi vì khi đó ta thấy thoải mái! Lấy Tần cứu Hàn, đúng là mang nặng mà đi xa. Nước Hàn không cho Tần lợi ích, không làm cho Tần thoải mái, thì Tần quốc dựa vào cái gì mà xuất binh?”, theo ta thấy, Tiêu Tiết so với Tuyên thái hậu cũng không khác biệt lắm.”

Tô Ly Ly nghe được trợn mắt há hốc mồm, hai má ửng hồng, lắp bắp nói: “A…a, thái…thái hậu này cũng lớn mật thật, trong triều trước mặt sứ giả nước khác lại dám nói như vậy…”

Kỳ Phượng Tường ung dung thưởng thức biểu tình như bị sét đánh của nàng, nói tiếp: “Thế này cũng có là gì, Tần thái hậu lúc nào cũng mạnh mẽ như thế. Triệu Cơ mẹ của Tần Thủy Hoàng, có một dâm phu trong lòng, tên Lao Ái. Sử ký ghi lại, người này có một tài năng phi thường, cô biết là gì không?”

Tô Ly Ly sợ hãi, ngay cả cổ cũng đỏ lên, nhảy lên như thỏ, liên tục xua tay nói: “Không cần không cần, ta không muốn biết.” Vừa nói vừa đi, chạy trối chết. Kỳ Phượng Tường lẳng lặng xem nàng chạy ra cửa, ngã vào ghế cười ha ha. Tô Ly Ly chạy ra khỏi tướng quân phủ như cung rời tên, khiên mọi người tán tụng “Không hổ là chủ quản cung tên, người y như chức.”

Trở lại phòng tạo cung tên đường Bắc, một đám thợ đang cắt gỗ. Hai ngày này Kỳ Phượng Tường đang muốn có mũi tên dài có thể bắn tới cự ly 500 bộ, độ dài mũi tên, độ rộng, độ nặng của mỗi bộ phận đều có tỉ lệ nhất định. Tô Ly Ly xem xét một lượt, ngồi trước tấm quan tài của mình.

Gỗ tùng nguyên khối dày 6 tấc, trong các loại chất liệu quan tài thì coi như hạ phẩm. Nàng vuốt ve hoa văn trên tấm gỗ, nỗi xấu hổ đã dịu bớt, trong lòng lại dấy lên phẫn nộ. Tên nhãi Kỳ Phượng Tường này đúng là không tốt đẹp gì, đọc sách đều xem những thứ xấu xa như thế. Xong lại nghĩ lại, cũng không đúng, Chiến Quốc sách đâu gọi là xấu được. Như vậy là do hắn xấu xa. Đúng! Hắn thế mà dám nói … thoải mái … Phì.!

Suy nghĩ một hồi, trên mặt lại nóng lên. Đứng dậy đón hai người đang đi vào đóng quan tài. Nàng chỉ đạo hai thợ đinh đinh đang đang một hồi đã xong. Đóng thành hộp, nhìn mọi mặt đều vừa khít, chỉ cần sơn một nước bên ngoài là có thể kín kẽ. Một người khen: “Chủ quản làm quan tài tốt hơn cả những cửa hàng đóng quan tài tốt nhất.”

Tô Ly Ly làm xong quan tài cũng không tự coi nhẹ mình, nói: “Ta vốn là mở cửa hàng buôn bán quan tài, quan tài qua tay ta không tới một ngàn thì cũng đến tám trăm.”

Người nọ thấp giọng cười nói: “Đúng, đúng, chủ quản biết không, tiểu Ngũ cắt đuôi tên sáng hôm nay đã lén về nhà.”

Tô Ly Ly nhướng mày, “Gì cơ! Sao hắn không nói gì với ta.”

“Hắn biết hiện tại đang nhiều việc, không thể xin nghỉ, cho nên tự đi.” Hắn chỉ chỉ bên ngoài, “Còn nói với Vương sư phó là đừng nói cho cô biết.”

Tô Ly Ly hiểu ra, tên này đang cáo trạng với mình đây. Đi không từ giã, sư phó còn giúp giấu diếm, chắc là có nỗi khổ bất đắc dĩ, có lẽ trong nhà có việc gấp. Nàng liếc mắt ra bên ngoài, im lặng cười nói: “Biết rồi, chờ ta hỏi rõ rồi nói sau.”

Người cáo trạng kia không ngờ nàng cứ cho qua như vậy, tính nói thêm vài câu, lại thấy vẻ mặt nàng lạnh lùng, chỉ biết phẫn nộ đi ra.

Tô Ly Ly lạnh mặt nhìn hắn đi ra ngoài, bỗng nhiên hiện lên một ý niệm trong đầu – người khác có thể lén đi, sao nàng không thể? Kỳ Phượng Tường kêu nàng làm chủ quản, nàng liền ngốc nghếch ở đây làm chủ quản, nàng không bị hắn cho hắn, hắn dựa vào cái gì chứ? Ý niệm đã nảy sinh thì khó ngừng. Mới vừa rồi hắn nói từ nay trở đi chuẩn bị quyết chiến với Trần Bắc Quang, đến lúc đó binh mã vừa động, hai quân đối đầu, ai còn lo lắng nhìn nàng chứ.

Trời cho cơ hội, không tận dụng thì thật có lỗi.

Ngày hôm sau, sắc trời ấm lên, Kỳ Phượng Tường lãnh binh hướng về Thành Phụ. Tô Ly Ly sáng sớm ăn no một chút, mặc xiêm y thường ngày, lấy số tiền quân nhu còn lại, giả đi tìm ứng văn, kỳ thực là ôm tiền bỏ trốn. Đi theo đại quân phía xa xa, ra từ cổng Bắc. Nàng đứng ở rìa tường thành, nhìn đám bụi đất tung bay của đoàn quân phía trước, trong lòng dấy lên vài phần lo sợ nghi ngờ mơ hồ.

Thiên địa rộng lớn, nhưng nàng cũng chẳng biết đi đâu, vẫn là về kinh thôi. Một khi đã ở lâu thành nhà, bất luận nó rách nát không trọn vẹn, thì vẫn cứ người đi nhà trống, có chút quyến luyến. Nhớ tới bức tường trắng ngói xanh nơi dàn hồ lô, ngoài tường hương hoàng giác lan, Tô Ly Ly xốc lại tình thần, dọc theo hướng Tây tường thành mà đi. Đi nửa ngày đến một huyện nhỏ, liền ở quán trà ven đường nghỉ tạm.

Chủ quán bưng lên một loạt trà hoa, màu sắc vàng nhạt, mới vào miếng có vị trà, nhưng nhiều hrơn là vị chát, còn không bằng uống nước trắng. Tô Ly Ly không khỏi nhớ tới chè Lục An của Kỳ Phượng Tường, chỉ mong hắn chuyến này thành công. Nàng vẫy chủ quán tới, hỏi: “Kinh thành ở hướng nào?”
Chủ quán nhìn nàng quái dị, nói: “Khách quan, chính là hướng mà cô vừa rời đi đấy.”

Tô Ly Ly sắc mặt buồn bã, nhìn trước nhìn sau, “Ta không biết đường, thế là đã đi qua đó rồi sao? Đường kia không phải đến Thái Bình phủ sao?”

“Đúng, đây cũng là địa hạt của Thái Bình phủ. Cô đi dọc theo hướng Đông ngoài thành, đi ra sông Vị, vượt qua sông Vị… Rồi lại hỏi tiếp.”

“Ài, đa tạ.” Nàng ảo não đáp một câu, thế nào mà lại nhớ nhầm được.

Phía sau bỗng nhiên có người lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ cô đi lạc đường?”

Tô Ly Ly bỗng dưng quay đầu, “A” một tiếng, “Ngươi, ngươi sao mà lại ở đây?!”

Triệu Vô Phương mặc áo lam dài, ngồi bên bàn, nhàn nhạt cười: “Quả nhiên là cô. Không ở bên chủ tử, lại chạy ra khỏi thành mà đến đây? Chẳng lẽ là bị tụt lại phía sau?”

Tô Ly Ly uống một ngụm trà lớn, bình tĩnh nói: “Hắn không phải chủ tử của ta. Hắn là … là bằng hữu ta. Hiện tại hắn đang đi đánh nhau, ta muốn về nhà.”

“Ha,” Triệu Vô Phương cười nói, “Dụng binh không gọi là đánh nhau.”

“Không phải đều là giết người sao, quy về một mối cả thôi.” Tô Ly Ly nhỏ giọng nói thầm.

Triệu Vô Phương nhìn nàng chăm chú như nghiên cứu cái gì, “Thú vị, thú vị.” Ngừng lại một chút, “Nếu đã là bằng hữu của hắn, hắn đi đánh nhau mà cô không muốn đi xem sao?”

Tô Ly Ly thuận miệng đáp: “Ta không đánh nhau, sợ máu tươi bắn lên người, vẫn là nên tránh xa một chút thì tốt hơn.”

“Ta đang muốn đi xem chém giết, chi bằng cô đi theo ta đi.”

Tô Ly Ly liên tục xua tay, “Không cần không cần. Ai lo người nấy đi. Hi vọng đánh nhau tưng bừng, chúc ngươi xem vui vẻ.”

Triệu Vô Phương im lặng nhìn nàng một lát, nhíu mi lại nói: “Ngươi cho đến cùng là nhát gan hay to gan, là thông minh hay hồ đồ đây? Nói ngươi nhát gan thì sao lúc này còn tùy tiện nói bậy với ta, nói ngươi thông minh thì sao đến cái vườn cái thành, ngay cả con đường cũng không nhận ra được.”

Tô Ly Ly lấy tiền trà đặt lên bàn, đứng lên nói: “Ta đi trước một bước, ngươi cứ từ từ uống.”

Vừa đi qua bên người hắn, Triệu Vô Phương nở nụ cười, cánh tay phất lên một cái, Tô Ly Ly chỉ cảm thấy đằng sau tê rần, người mềm nhũn xuống, trước mắt tối sầm.
Khi tỉnh lại chỉ nghe tiếng mưa rơi, giống như ở Minh Nguyệt lâu năm nào đó, nghe Ngôn Hoan đánh đàn, trong lòng chỗ hiểu chỗ không. Tô Ly Ly chậm rãi mở mắt, thấy đang ngồi trong một căn lều cỏ, bốn phía gió rét. Triệu Vô Phương tăng lửa, nhìn ngoài trời đến xuất thần. Tô Ly Ly vừa động đậy, hắn quay đầu, nhìn thoáng qua, lại như không thấy, quay đầu lại.

Tô Ly Ly lại động đậy ngồi dậy ôm đầu gối, nhìn giọt nước mưa, bỗng nhiên nói: “Ngươi muốn dùng ta uy hiếp Kỳ Phượng Tường, kỳ thực ta với hắn còn không được tính là bằng hữu.”

Triệu Vô Phương vơ một nhánh cây cho vào lửa nỏi: “Ít nhất cô đối với hắn cũng có chỗ cần dùng. Nam nhân sẽ không vô duyên vô cơ mang theo một nữ nhi vô dụng đi đánh giặc đâu.”

Tô Ly Ly nói: “Ta cùng lắm cũng chỉ có thể giúp hắn làm quan tài.”

“Ngươi họ gì?” Triệu Vô Phương đột nhiên hỏi.

“Hả…” Tô Ly Ly đang ngây ngốc, thuận miệng đáp: “họ Mộc.”

Triệu Vô Phương lắc đầu, “Nói dối.”

Người này sao mà giảo hoạt y như Kỳ Phượng Tường vậy, Tô Ly Ly hít một hơi, thì thầm như nước chảy: “Được rồi, ta không phải họ mộc, ta họ Mạc, là con thứ hai nhà của em trai quả phụ quán may sau Như Ý phường nơi kinh thành, từ nhỏ đi theo thím học may, sau theo ông chủ tiệm quan tài cùng phố học làm quan tài.”

Triệu Vô Phương yên lặng xem kỹ nàng một lát nói: “Cô có nhớ tiệm quan tài kia có những người nào không?”

“Có… Chủ tiệm Tô Ly Ly, còn có một lão nô bộc. Sao thế? Ngươi biết à?”

Không khí tức thì tĩnh lặng, giống thợ săn đang theo dấu con mồi, một bên đang tìm dấu vết để lại, một bên đang trốn kỹ. Sau một lúc lâu, Triệu Vô Phương ảm đạm cười “Tô Ly Ly, cô đừng chơi trò này với ta.”

Tô Ly Ly trừng mắt đáp: “Gì cơ, Ta tên Mạc Vấn Liễu, đường Bạch Phúc ai ai mà không biết.”

Triệu Vô Phương chăm chú nhìn thần sắc của nàng, nói: “Người của ta đã điều tra lão bộc tiệm quan tài kia, là tôi tớ của thái phó thái tử Diệp Tri Thu.” Hắn nói xong, lại nhìn nàng không hề chớp mắt.

Tô Ly Ly sắc mặt vẫn không đổi nhưng trong lòng đã cuồn cuộn gợn sóng, tim đập nhanh, loạn nhịp, nói: “Gì cơ? Tôi tớ ai?”

Tô Ly Ly vẫn nhìn hắn chằm chằm, trong mắt đã có giọt lệ tràn đầy, rơi xuống thảm cỏ.

Triệu Vô Phương lạnh lùng nói: “Cô họ Tô.” Hắn tiến lên hai bước, một tay nắm chặt cằm nàng nâng lên, có chút hấp tấp nói: “Cô là thế nào với Diệp Tri Thu?”

Tô Ly Ly lạnh lùng nói: “Ta là con gái của người.”

Đồng tử Triệu Vô Phương đột nhiên co rút lại, nói: “Cô là con gái hắn sao?”

“Đúng vậy.” Tô Ly Ly hờ hững đáp.

Hắn bỗng nhiên vuốt ve cằm nàng, chậm rãi buông ra, tựa hồ như đang suy tư.

Tô Ly Ly lạnh lùng cười nói: “Ngươi muốn gì? Thiên tử sách?”

“Có thật sao?” Hắn chờ đợi.

Tô Ly Ly gật đầu, “Có, trong tay Kỳ Phượng Tường. Đây là nguyên nhân hắn mang ta theo.”

“Hắn ép cô giao lại sao?”

Bất ngờ, Triệu Vô Phương tát vào má phải Tô Ly Ly. Trong tiếng mưa nghe thanh âm không lớn, nhưng lại đánh nàng ngã xuống thảm cỏ.

Hắn âm trầm cười, “Ngươi thực sự không nói dối sao? Nếu đúng như thế, nếu có người biết nhất định không ổn. Kỳ Phượng Tường nội có phụ thân, ngoại có kình địch, không dám tự cầm trong tay. Nếu lấy được, tất sẽ giết ngươi diệt khẩu, sao lại mang ngươi ở bên mình mà rêu rao chứ?”

Mặt Tô Ly Ly đau như phải bỏng, chậm rãi ngồi xuống, vẫn bình tĩnh nói dối: “Hắn không có chìa khóa, chìa khóa ở trong tay thị vệ trưởng của tiên đế Thời Dịch Chi, Thời Dịch Chi lại phát điên ở quý phủ Trần Bắc Quang. Thời Dịch Chi ngày trước biết mẫu thân ta, nên Kỳ Phượng Tường muốn ta lừa để lấy chìa khóa nhưng không thành. Thời Dịch Chi mang theo chìa khóa chạy mất.”

Triệu Vô Phương lạnh lùng nhìn nàng, không biết được rút cục nàng nói thật hay giả, nhưng thấy biểu tình Tô Ly Ly, trong lòng cân nhắc. Đang lúc xuất thần, Tô Ly Ly ra tay nhanh như chớp, một bạt tai phủ lên má hắn, mặc dù lực không đủ mạnh nhưng cũng đánh cho hắn ngã xuống cỏ.

Triệu Vô Phương trong phút chốc phản lại một tát khiến nàng ngã ra, chưa bõ tức, lại tóm lấy tóc nàng kéo lên. Đau đến mức Tô Ly Ly kêu lên một tiếng nhưng vẫn cắn răng nói: “Bạt tai này của lão tử là đánh thay cho Trình thúc!”

Triệu Vô Phương một tay túm lấy tóc nàng kéo nàng ngẩng lên. Nhìn chăm chú một lúc lâu nhưng không động thủ lần nữa, trái lại cười nói: “Nhìn kỹ xem, kỳ thật diện mạo ngươi cũng không tệ. Ta vừa nói đổi người, Kỳ Phượng Tường liền biến sắc.”

Tô Ly Ly mắng: “Thả mẹ mày ra!”

Triệu Vô Phương cầm lấy tóc nàng không buông, lại cười nói: “Điệu bộ mạnh mẽ này rất thú vị, không biết ném lên giường có khỏe khoắn như này nữa không.”

Tô Ly Ly vừa kinh hãi vừa giận dữ. Kỳ Phượng Tường đôi khi cũng đùa giỡn nàng một cách vô sĩ, nhưng không rõ ràng như vậy, chỉ làm nàng cảm thấy buồn bực. Nhưng lời nói của người này khiến nàng thực sự cảm thấy bị vũ nhục.

Đúng lúc này, trên mái lều đột nhiên rầm một tiếng. Triệu Vô Phương buông nàng ra, đứng dậy ngưng thần lắng nghe, sau một lát lao ra khỏi lều cỏ. Từ trên cây nhảy xuống một người, thân mặc áo tơi, đầu đội mũ rộng vành, mũ kéo xuống thấp, nhìn như ám vệ, toàn thân lại nhỏ nước. Triệu Vô Phương trực tiếp xông lên, người kia cản một chiêu rồi lại quay đầu bước đi.

Triệu Vô Phương đuổi theo vài bước rồi đứng lại, thấy người kia men theo con đường nhỏ trong rừng chốc đã đi xa. Hắn xoay người, tóm Tô Ly Ly nói: “Không còn sớm nữa, chúng ta cũng đi thôi.”

Lúc này đã là quá nửa đêm, trời lại tiếp tục mưa lất phất, nhưng chốc lát đã ướt đẫm xiêm y của Tô Ly Ly. Trên đường đi, lá cây trong rừng được mưa gột sạch, một cơn gió thổi tới, lạnh khiến nàng phát run. Triệu Vô Phương nắm lấy cổ tay nàng, chỉ lo đi sao cho nhanh. Dọc đường không biết đã vấp rễ cây bao nhiêu lần, chưa kịp chạm mặt đất đã bị hắn kéo đi mất.

Đi được đến khi trời mờ sáng, chui ra một con đường nhỏ trong rừng, dọc theo bìa rừng trượt xuống sườn dốc. Tô Ly Ly bị ngã trong đầm lầy, đầu gối đụng phải tảng đá dưới bùn, đau đến mức muốn chảy cả nước mắt, nhưng vẫn cắn răng không kêu tiếng nào. Triệu Vô Phương liếc nàng một cái, nói: “Nhìn cô ham sống sợ chết, không ngờ lại kiên cường vậy.”

Tô Ly Ly ôm đầu gối, hữu khí vô lực, “Khen trật rồi, người giết ta hại ta tuy nhiều nhưng ngươi là kém cỏi nhất.”

Triệu Vô Phương dựa vào gò đất, từ bìa rừng nhìn chằm chằm lên phía trước nói: “người so nhau không phải một khắc, nếu cô sống đủ lâu thì cứ chống mắt lên nhìn xem.”

Trong sắc trời lờ mờ phía trước ẩn hiện một dãy thành quách, xa xa có binh mã đến từ phía bên phải, đuốc sáng như sao, không biết bao nhiêu mà lường, dần dần xếp thành một dãy dài cả dặm ở ngoài thành. Trên thành cũng đứng đầy người, chỉ thấy thân ảnh mà không thắp đuốc. Triệu Vô Phương trầm mặc nói: “Trận này có đánh cũng không được, thủ hạ Trần Bắc Quang căn bản vô phương chống đỡ.”

Không bao lâu, cửa thành chậm rãi mở ra, sắc trời sáng dần. Trần Bắc Quang dẫn đầu xông ra khỏi cổng thành, tay cầm trường đao, toàn thân giáp đồng ánh lên sắc vàng ám đạm. Bên cạnh còn có một người, cũng cưỡi ngựa đi song song, tay áo phất phơ, đúng là Phương Thư Tình. Hắn đứng lại lớn tiếng nói: “Kỳ Phượng Tường ra đây!”

Quân dàn trận chậm rãi tách ra, giống như ngọn núi, vừa sừng sững vừa linh động, Kỳ Phượng Tường chầm chậm thúc ngựa đi ra, phong thái thận trọng cao quý, nhẹ hất cằm nói: “Sao nào? Trần đại tướng quân muốn đấu tay đôi với ta?”

Trần Bắc Quang chỉ đao lên: “tự cổ chí kim binh đấu với binh, tướng đấu với tướng. Ngươi đấu với ta một hiệp, nếu ta chết, ngươi tha cho quân của ta, nếu ngươi bại, hãy thu binh quay về.”

Triệu Vô Phương cười một tiếng.

Kỳ Phượng Tường một tay che miệng, nở nụ cười như hoa như ngọc nói: “Tướng quân đọc vu thư đấy sao? Ta hôm nay binh nhiều khí lớn, chiếm Thành Phụ cũng được, sao có thể mình ta bại mà toàn quân về tay không được? Ngày trước gặp ngươi chưa hiểu rõ, chỉ nghĩ là lão hủ nho, hôm nay gặp nhau trên chiến trường thấy thật đúng là thất phu vô dụng. Thế nhưng người ta lại bảo ngươi là nho tướng, thế mới biết “khi không có anh hùng thì đầy tớ cũng thành danh.”

Trần Bắc Quang bị hắn làm nhục một trận, hét lớn một tiếng, giương đao phóng ngựa đến thẳng chỗ Kỳ Phượng Tường. Lý Khanh ở phía sau Kỳ Phượng Tường tiến ra đỡ một đao của hắn, binh khí giao nhau tóe lửa. Đao quẹt qua luồng khí cách ngực Kỳ Phượng Tường có một thước, xẹt qua thành một đường cong rồi bị cản lại, Kỳ Phượng Tường không cản, cũng không tránh, thậm chí nụ cười cũng chẳng biến đổi chút nào, ngồi xem Lý Khanh đấu với Trần Bắc Quang.

Phương Thư Tình hơi hạ thấp người, nhìn chăm chú thân ảnh của Trần Bắc Quang, lần đầu lộ vẻ lo lắng trong ánh măt. Trên trường thành có người giương cờ trắng hô: “ta xin đầu hàng!” Trần Bắc Quang quay đầu nhìn thoáng qua, thế tay buông lỏng, bị Lý Khanh chém trúng cánh tay. Hắn lộ vẻ sầu thảm nói: “Xong rồi, ta chiếm cứ Ký Bắc hai mươi năm, không ngờ mới hai tháng đã đánh mất. Việc không thể toại, thành bại do trời!”

Triệu Vô Phương nghe được câu này, nhịn không nổi cười ha ha nói: “Hắn lại còn oán trời…” Vừa quay đầu lại chẳng thấy Tô Ly Ly đâu. Hắn mắng một tiếng “tiện nhân”, giương mắt nhìn xung quanh, thấy phía bìa rừng đằng xa có một người tập tễnh đi về phía trước. Triệu Vô Phương liếc nhìn nàng một cái, đã thấy Trần Bắc Quang giơ đao tự sát. Phương Thư Tình thúc ngựa chạy tới bên cạnh, không biết dùng vũ khí hay độc dược, đã phủ lên người Trần Bắc Quang mà chết.

Tô Ly Ly quay đầu nhìn lại, thấy Triệu Vô Phương đã đuổi theo, vội vàng ba chân bốn cẳng chạy qua rừng cây, khoa chân múa tay vội vàng hét: “Cứu mạng…!”

Chỗ của nàng vốn đã gần toán quân đầu trận, Kỳ Phượng Tường nghe tiếng, chăm chú nhìn, nhất thời cũng không nhận ra một người đầy bùn này là ai. Sau một lát, nhướng mày, nheo mắt lại lạnh lùng nói: “Bắt hai người kia lại!” Binh lính bên cạnh lập tức thi hành.

Tô Ly Ly vừa sững lại thì bị Triệu Vô Phương bắt được che trước người, kề vật sắc bén lạnh lẽo trên cổ. Giọng điệu Triệu Vô Phương lạnh lùng như thiếc: “Kỳ Phượng Tường, nếu ngươi dám qua ta sẽ giết cô ta!”


Lý Khanh dừng ngựa, quay đầu nhìn Kỳ Phượng Tường. Kỳ Phượng Tường thần sắc nghiêm nghị, không có vẻ gì là lo lắng, sau một lúc chậm rãi nói: “Ta nói rồi, để ta gặp lại, ta sẽ giết ngươi.”
Chương tiếp
Read more →

Thứ Hai, 14 tháng 8, 2017

Thiên tử mưu Chương 6 [6.1]

,

Tô Ly Ly vừa tỉnh lại, bên ngoài cửa sổ ánh nắng rực rỡ, khiến nàng nhớ tới một câu chuyện xưa nhà Phật. Một người lên núi đốn củi, trên đường đi gặp một mãnh hổ. Trong lúc kinh hoảng bám vào cành dây leo khô trên vách đá, hòng tránh được miệng hổ, nhưng lại thấy trên đỉnh có con chuột đang cắn sợi dây leo. Dưới có hổ gầm rú, trên có chuột cắn dây, trong lúc cấp bách bỗng nhiên thấy dây khô trước mắt có một quả dâu. Ông ta bèn ngắt nếm thử, cảm thấy vị ngọt lịm không gì bằng.

Gian nan khốn khổ cố nhiên đầy rẫy trên thế gian này, một chút ngọt ngào thỏa mãn lại có thể khiến trong lòng mừng vui. Cuộc đời cho dù chỉ là một khoảng tan hoang, nhưng người mạnh mẽ vẫn cứ tìm được chút viên mãn nho nhỏ, giống như Tô Ly Ly thấy ánh mặt trời xán lạn, liền nhảy xuống đất chạy ra ngoài.

Trước mắt là một vùng hoa đào mênh mông nở rực rỡ, khiến cho tâm tình nàng tốt hẳn. Ngẩng đầu nhìn lên, một đám hoa từ từ rụng xuống không một tiếng động, giống như thời gian ngừng lại. Bên tai có người khụ một tiếng nói: “Bà chủ Tô, sáng nay trong doanh trại chuyển tới một ít mũi tên. Đây là sổ chấm số lượng, cô ký vào đi.”

“Haizzz.” Tô Ly Ly cầm lấy, than thở liên tục, không biết rút cục là Kỳ Phượng Tường muốn làm gì.

Sáng sớm ngày hôm đó, Kỳ Phượng Tường nhảy lên bờ, nhưng lại để nàng đứng trong chiếc thuyền giữa mặt nước, trước khi đi chỉ nói một câu: “Đứng yên trên thuyền, nếu dám nhảy xuống nước ta sẽ cho cô chết chìm trong nước.” Tô Ly Ly đành phải chui vào khoang thuyền nhìn cảnh nước mênh mông xung quanh, cuối cùng cũng chờ đến được lúc gã thư sinh mặt trắng kia đến, đúng là hừ tướng quân ở Phú Quý lầu.

Tô Ly Ly đang tuyệt vọng bỗng thấy người quen, tuy là người của Kỳ Phượng Tường nhưng vẫn kích động thốt lên: “Chào Hừ công tử.” Thấy người vừa đến nhìn nàng ù ù cạc cạc, Tô Ly Ly suy nghĩ nửa ngày, “A… Ứng công tử.”

Ứng Văn lắc đầu cười khẽ “Chào Tô cô nương.”

Ứng Văn làm việc kín đáo đâu vào đấy. Lúc này đưa tới một thuyền nhỏ, đưa Tô Ly Ly rời đi trên thuyền, sắp xếp nàng ở lại trấn nhỏ bên cạnh bến Đào Diệp. Đại quân Kỳ Phượng Tường ngày đó trú tại bờ Nam sông Vị, cử thủ hạ đại tướng Lý Khanh đi tấn công kho lương thảo của Trần Bắc Quang. Trần Bắc Quang một mặt biên thư chất vấn Kỳ Phượng Tường, một mặt luống cuống điều binh chống đỡ. Kỳ Phượng Tường nhận thư nhìn liếc qua, cười cười, tiện tay xé đi.

Hôm sau Ứng Văn đưa cho Tô Ly Ly một tờ giấy nhậm lệnh, chính là Kỳ Phượng Tường tự tay viết, lệnh nàng làm chủ quản cung tên, đóng con dấu của hữu tướng quân, dưới có một trăm thợ. Tô Ly Ly nhận lệnh, dở khóc dở cười, không biết nên nhận hay nên chối. Ứng Văn nói: “Tô cô nương không cần khó xử, Kỳ huynh dùng người đều có lý lẽ cả. Để cô làm thì cô cứ làm đi.”

Tô Ly Ly ù ù cạc cạc nhậm chức, ở trong căn nhà cỏ ngay tại trấn Đào Diệp này. Sau khi nhậm chức mới thấy Kỳ Phượng Tường làm gì mà có mắt nhìn người độc đáo, thực ra là bản tính áp bức bóc lột mãi không thay đổi. Làm chủ quản cung tên nói khó không khó, nói đơn giản cũng không phải, khó nhất là phải tỉ mỉ.

Cung tên dùng trong chiến trận rất lớn, mỗi người mỗi ngày phải làm tới hơn trăm tên, tất cả đều phải ghi chép chính xác. Mũi tên không đồng đều thì dẫn tới tầm bắn không đồng đều, độ chính xác của khung tên, độ lệch của đuôi tên, tất cả đều ảnh hưởng đến hiệu quả sử dụng. Nhưng Tô Ly Ly đã quen với công việc nghề mộc, cứ từ đó mà suy ra, chẳng cần tới nửa ngày đã cực kỳ thành thục, đốc thúc làm việc, liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra tốt xấu.

Doanh trung các bộ mỗi ngày đều đến lấy tên, cần ghi chép lại rõ ràng, sổ sách cực kỳ rườm rà. Tô Ly Ly đã quen với con số, nhà ai đến đặt quan tài kiểu gì, bao giờ thì lấy, đã làm đến đâu… so với việc chế tạo tên này còn rườm rà hơn rất nhiều. Vì thế… một khi nàng đã nhậm chức là làm việc quần quật, không tránh được phải vất vả chịu khổ.

Lúc được ngơi tay, ngửa mặt lên trời thở dài, hồi nhỏ không thấy bát tự có Quan Sát, thế nào mà lại ở nơi quân doanh này làm quan được. Nhất thời cao hứng, lấy mấy mảnh gỗ vụn thừa gõ gõ, nghiên cứu thử nghiệm mấy ngày, làm thành một cỗ quan tài nhỏ.

Nàng cực kỳ vui vẻ, đục hai lỗ ở điểm đầu và cuối của cỗ quan tài, lại thêm vào mấy sợi tua rua, làm thành một thứ đồ trang sức. Nhân lúc Ứng Văn tới, để cảm ơn mấy hôm nay đã chiếu cố, bèn đem tặng hắn. Ứng Văn nhìn thấy cỗ quan tài tý hon này, khuôn mặt thanh tú giật giật một lúc. Tô Ly Ly cầm quan tài như nâng tiểu bảo bối, nói năng đĩnh đạc:

Quan tài ấy mà, chính là thăng quan phát tài. Đeo bên người hằng ngày có thể khiến ngươi có phong thái thoát tục, không màng sống chết, có thể khiến ngươi tuệ minh trầm tĩnh, có đầu có đuôi, có thể khiến ngươi có được linh cảm, tâm yên trí ổn. Có phải là ở chốn hồng trần rối ren phức tạp này có được một chốn bình yên không? Mang cái cỗ quan tài này vào đi.

Tối đó, Ứng Văn trở về quân doanh, lưng không đeo ngọc bội mà lại treo một cỗ quan tài. Kỳ Phượng Tường nghe hắn thuật lại, mặc kệ đang ở màn trướng trong quân, cười đến mức dựa bàn run rẩy.

Tâm tình tốt lên, đối phó với Trần Bắc Quang lại càng xuất quỷ nhập thần, quỷ quyệt khó dò. Vừa trở tay đã hạ luôn mười ba quận Ký Bắc, vây Thành Phụ lại, vững chắc như thép.

Trần Bắc Quang không được viện trợ lương thảo, không liều không được, tự mình dẫn quân đi giải vây cho Thành Phụ. Vừa bước chân ra khỏi, Kỳ Phượng Tường vòng lại vượt sông chiếm Ký Bắc thủ phủ Thái Bình, ở lại luôn phủ tướng quân của Trần Bắc Quang. Trần Bắc Quang tiến thoái lưỡng nan, dùng toàn quân nhảy vào Thành Phụ cố thủ.

Lúc này vừa vào tháng tư, đông qua hạ tới. Tạo biện Tô Ly Ly đây cũng phải đi từ Giang Nam tới Giang Bắc. Từ lần trên thuyền ở sông Vị, Tô Ly Ly chưa từng gặp lại Kỳ Phượng Tường. Có đôi lúc nghĩ tới hắn, lại cảm thấy đối với cái mạng nhỏ này, tốt nhất đừng nên gặp hắn thì hơn, sớm cuốn gói trở về nhà mới tốt. Ý này vừa đưa ra, Ứng Văn tao nhã ôn hòa, sóng lớn không đổi buông 1 câu: “Hữu tướng quân chưa có lời, chẳng ai dám để cô đi.”

Hữu tướng quân, cũng chính là Kỳ Phượng Tường. Tô Ly Ly hạ quyết tâm, bất chấp sống chết gặp hắn một lần, cầu xin hắn để mình trở về. Thế nhưng Kỳ Phượng Tường bận việc quân, Tô Ly Ly cũng bận việc công, hai người chẳng gặp nhau được. Kêu Ứng Văn hỏi giùm, Kỳ Phượng Tường nhàn nhã đáp: “Cô ấy trở về có thể làm gì chứ, cả tiệm chỉ còn mình cô ấy, ngày đêm giữ cửa thế cũng chẳng có gì thú vị. Chi bằng ở lại đây giúp ta tý việc.”

Tô Ly Ly có chết cũng không tin trong quân Kỳ Phượng Tường thiếu tạo biện, thế thì giữ nàng ở lại đây chẳng lẽ sợ nàng cô đơn thật sao? Nàng kiên quyết gạt bỏ cách giải thích này, cho là Kỳ Phượng Tường tính xấu khó đổi, muốn truy cho ra chỗ cất cái hộp kia. Do trao đổi với Mộc Đầu, không tiện hạ thủ với nàng, bèn từ từ tính kế đây mà. Ha, Mộc Đầu ơi.

Qua vài ngày sau, Kỳ Phượng Tường lại đưa đến mệnh lệnh, nói nàng đã muốn làm quan tài thì cứ làm hai cỗ quan tài đi, chất liệu bất kỳ, dày mỏng thế nào cũng được, trên mặt quan tài viết chữ, một là tiểu nhân tham lam, 1 là thất phu…. Tô Ly Ly hậm hực nhận lệnh, nhặt hai miếng ván gỗ lên chầm chậm gọt đẽo. Chỉ cần là làm quan tài, nàng đều không thể qua quýt được.

Trên đời này có gì không thể chịu được? Đó là làm quan tài chẳng ra quan tài!

Sau trưa hôm đó, nàng đặt hai cỗ quan tài đã đóng ván, lại dùng giấy nhàm chà mịn, sắp xếp sổ sách cung tên đâu ra đấy, bèn đi tìm Ứng Văn, muốn hắn đưa đến gặp Kỳ Phượng Tường. Ứng Văn nhận cỗ quan tài nhỏ của nàng treo bên người, đã dùng đồ người, cũng khó mà từ chối, đưa nàng đến phủ tướng quân, nói khi Kỳ Phượng Tường rảnh sẽ để nàng tới gặp.

Đi đến hành lang chính điện của tướng quân phủ, những bức phù điêu sơn đỏ y như những con mắt trợn trừng đang xếp hàng hàng lớp lớp nơi mái hiên. Chủ nợ quốc dân mặc quân phục dắt kiếm đang bước tới. Ứng Văn thấy liền chào: “À, Lý huynh.” Chủ nợ thấy tính chào lại, vừa nhìn thấy Tô Ly Ly thì cau mày, sững ra một chốc, đáp trả: “Ừm, Ứng huynh.” Tô Ly Ly nhịn không nổi phì cười. Chủ nợ quốc dân không đổi sắc: “Cô cười gì?”

Tô Ly Ly nhịn cười đáp: “Không có gì, chỉ là thấy Ứng Văn công tử thích nói À, công tử đây lại thích nói Ừm, hai vị đúng là trời sinh một cặp.

Chủ nợ quốc dân dở khóc dở cười, miễn cưỡng đáp lạnh nhạt: “Chẳng ra thể thống gì, không hiểu Kỳ huynh thấy gì hay ở cô.”

Tô Ly Ly thở dài, lòng thầm nhủ công tử sai rồi, hắn thấy hay không phải ta, mà là sách thiên tử kìa.”

Ứng Văn cắt ngang: “Tô cô nương, đây là Lý Khanh, đại tướng số một dưới trướng Kỳ huynh.”

Tô Ly Ly không quan tâm nhiều đến chiến trận, cũng chẳng biết Lý Khanh là tướng to cỡ nào, chỉ gật gật gật đầu cho qua, nghe Ứng Văn hỏi: “Bây giờ huynh ấy có rảnh không?”

Lý Khanh lắc đầu, “Người huynh ấy đang tìm đã bắt được rồi, ta vừa mang tới, đang ở trên đó.”

Ứng Văn nhíu mày đáp: “Thế này… Lý huynh đi trước đi, ta vào xem sao đã.”

Dọc theo hành lang, đi tới một gian phòng, cửa sổ hơi mở, thị vệ khắp nơi, nghe thấy tiếng Kỳ Phượng Tường êm dịu nhẹ nhàng như tiếng nhạc: “Sao mà ngươi chạy chậm vậy chứ, để thủ hạ của ta bắt được?”

Một người đáp trả: “Ta cũng hổ thẹn lắm thay.”, mang theo mấy phần thành ý vờ vịt.

Tô Ly Ly cảm thấy giọng điệu này nghe rất quen tai, đứng ngoài tính nghe tiếp, không ngờ Ứng Văn kéo nàng một cái, ra hiệu đi vào. Tô Ly Ly bước lên bậc cửa, liền thấy Kỳ Phượng Tường đang ngồi sau án, lười nhác dựa lên ghế, nhìn họ mà như không.

Trước án có một người đang đứng, chính là người giả danh Âu Dương Đàm ở tùy viên ngày trước.

Tô Ly Ly giật mình, vô thức đưa tay lên xoa cổ. Kỳ Phượng Tường liếc thấy động tác của nàng, khóe miệng khẽ nhếch lên, lời nói lộ ra ý cười ôn nhu: “Nói xem ngươi là ai.”

Người kia đáp lời: “Ta tên Triệu Vô Phương, nàng ấy là Phương Thư Tinh.” , tay chỉ ra người đang ngồi cạnh, chính là nữ tử áo trắng tặng khăn hôm nọ, thần sắc lãnh đạm, nửa người dựa vào tay vịn.

“Ngươi mang nữ nhân này theo làm gì?”

Triệu Vô Phương cười nhẹ, “Ta đang muốn tặng nàng ấy cho tướng quân.”

Kỳ Phượng Tường lạnh nhạt trả lời: “Sao? Nữ tử này thần sắc xanh xao, có lẽ chuyện chăn gối cũng không được tốt cho lắm.”

Triệu Vô Phương đáp: “Tướng quân không thấy hứng thú nhưng Trần Bắc Quang có lẽ có đấy.”

Read more →