Thứ Hai, 14 tháng 8, 2017

Thiên tử mưu Chương 6 [6.1]

,

Tô Ly Ly vừa tỉnh lại, bên ngoài cửa sổ ánh nắng rực rỡ, khiến nàng nhớ tới một câu chuyện xưa nhà Phật. Một người lên núi đốn củi, trên đường đi gặp một mãnh hổ. Trong lúc kinh hoảng bám vào cành dây leo khô trên vách đá, hòng tránh được miệng hổ, nhưng lại thấy trên đỉnh có con chuột đang cắn sợi dây leo. Dưới có hổ gầm rú, trên có chuột cắn dây, trong lúc cấp bách bỗng nhiên thấy dây khô trước mắt có một quả dâu. Ông ta bèn ngắt nếm thử, cảm thấy vị ngọt lịm không gì bằng.

Gian nan khốn khổ cố nhiên đầy rẫy trên thế gian này, một chút ngọt ngào thỏa mãn lại có thể khiến trong lòng mừng vui. Cuộc đời cho dù chỉ là một khoảng tan hoang, nhưng người mạnh mẽ vẫn cứ tìm được chút viên mãn nho nhỏ, giống như Tô Ly Ly thấy ánh mặt trời xán lạn, liền nhảy xuống đất chạy ra ngoài.

Trước mắt là một vùng hoa đào mênh mông nở rực rỡ, khiến cho tâm tình nàng tốt hẳn. Ngẩng đầu nhìn lên, một đám hoa từ từ rụng xuống không một tiếng động, giống như thời gian ngừng lại. Bên tai có người khụ một tiếng nói: “Bà chủ Tô, sáng nay trong doanh trại chuyển tới một ít mũi tên. Đây là sổ chấm số lượng, cô ký vào đi.”

“Haizzz.” Tô Ly Ly cầm lấy, than thở liên tục, không biết rút cục là Kỳ Phượng Tường muốn làm gì.

Sáng sớm ngày hôm đó, Kỳ Phượng Tường nhảy lên bờ, nhưng lại để nàng đứng trong chiếc thuyền giữa mặt nước, trước khi đi chỉ nói một câu: “Đứng yên trên thuyền, nếu dám nhảy xuống nước ta sẽ cho cô chết chìm trong nước.” Tô Ly Ly đành phải chui vào khoang thuyền nhìn cảnh nước mênh mông xung quanh, cuối cùng cũng chờ đến được lúc gã thư sinh mặt trắng kia đến, đúng là hừ tướng quân ở Phú Quý lầu.

Tô Ly Ly đang tuyệt vọng bỗng thấy người quen, tuy là người của Kỳ Phượng Tường nhưng vẫn kích động thốt lên: “Chào Hừ công tử.” Thấy người vừa đến nhìn nàng ù ù cạc cạc, Tô Ly Ly suy nghĩ nửa ngày, “A… Ứng công tử.”

Ứng Văn lắc đầu cười khẽ “Chào Tô cô nương.”

Ứng Văn làm việc kín đáo đâu vào đấy. Lúc này đưa tới một thuyền nhỏ, đưa Tô Ly Ly rời đi trên thuyền, sắp xếp nàng ở lại trấn nhỏ bên cạnh bến Đào Diệp. Đại quân Kỳ Phượng Tường ngày đó trú tại bờ Nam sông Vị, cử thủ hạ đại tướng Lý Khanh đi tấn công kho lương thảo của Trần Bắc Quang. Trần Bắc Quang một mặt biên thư chất vấn Kỳ Phượng Tường, một mặt luống cuống điều binh chống đỡ. Kỳ Phượng Tường nhận thư nhìn liếc qua, cười cười, tiện tay xé đi.

Hôm sau Ứng Văn đưa cho Tô Ly Ly một tờ giấy nhậm lệnh, chính là Kỳ Phượng Tường tự tay viết, lệnh nàng làm chủ quản cung tên, đóng con dấu của hữu tướng quân, dưới có một trăm thợ. Tô Ly Ly nhận lệnh, dở khóc dở cười, không biết nên nhận hay nên chối. Ứng Văn nói: “Tô cô nương không cần khó xử, Kỳ huynh dùng người đều có lý lẽ cả. Để cô làm thì cô cứ làm đi.”

Tô Ly Ly ù ù cạc cạc nhậm chức, ở trong căn nhà cỏ ngay tại trấn Đào Diệp này. Sau khi nhậm chức mới thấy Kỳ Phượng Tường làm gì mà có mắt nhìn người độc đáo, thực ra là bản tính áp bức bóc lột mãi không thay đổi. Làm chủ quản cung tên nói khó không khó, nói đơn giản cũng không phải, khó nhất là phải tỉ mỉ.

Cung tên dùng trong chiến trận rất lớn, mỗi người mỗi ngày phải làm tới hơn trăm tên, tất cả đều phải ghi chép chính xác. Mũi tên không đồng đều thì dẫn tới tầm bắn không đồng đều, độ chính xác của khung tên, độ lệch của đuôi tên, tất cả đều ảnh hưởng đến hiệu quả sử dụng. Nhưng Tô Ly Ly đã quen với công việc nghề mộc, cứ từ đó mà suy ra, chẳng cần tới nửa ngày đã cực kỳ thành thục, đốc thúc làm việc, liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra tốt xấu.

Doanh trung các bộ mỗi ngày đều đến lấy tên, cần ghi chép lại rõ ràng, sổ sách cực kỳ rườm rà. Tô Ly Ly đã quen với con số, nhà ai đến đặt quan tài kiểu gì, bao giờ thì lấy, đã làm đến đâu… so với việc chế tạo tên này còn rườm rà hơn rất nhiều. Vì thế… một khi nàng đã nhậm chức là làm việc quần quật, không tránh được phải vất vả chịu khổ.

Lúc được ngơi tay, ngửa mặt lên trời thở dài, hồi nhỏ không thấy bát tự có Quan Sát, thế nào mà lại ở nơi quân doanh này làm quan được. Nhất thời cao hứng, lấy mấy mảnh gỗ vụn thừa gõ gõ, nghiên cứu thử nghiệm mấy ngày, làm thành một cỗ quan tài nhỏ.

Nàng cực kỳ vui vẻ, đục hai lỗ ở điểm đầu và cuối của cỗ quan tài, lại thêm vào mấy sợi tua rua, làm thành một thứ đồ trang sức. Nhân lúc Ứng Văn tới, để cảm ơn mấy hôm nay đã chiếu cố, bèn đem tặng hắn. Ứng Văn nhìn thấy cỗ quan tài tý hon này, khuôn mặt thanh tú giật giật một lúc. Tô Ly Ly cầm quan tài như nâng tiểu bảo bối, nói năng đĩnh đạc:

Quan tài ấy mà, chính là thăng quan phát tài. Đeo bên người hằng ngày có thể khiến ngươi có phong thái thoát tục, không màng sống chết, có thể khiến ngươi tuệ minh trầm tĩnh, có đầu có đuôi, có thể khiến ngươi có được linh cảm, tâm yên trí ổn. Có phải là ở chốn hồng trần rối ren phức tạp này có được một chốn bình yên không? Mang cái cỗ quan tài này vào đi.

Tối đó, Ứng Văn trở về quân doanh, lưng không đeo ngọc bội mà lại treo một cỗ quan tài. Kỳ Phượng Tường nghe hắn thuật lại, mặc kệ đang ở màn trướng trong quân, cười đến mức dựa bàn run rẩy.

Tâm tình tốt lên, đối phó với Trần Bắc Quang lại càng xuất quỷ nhập thần, quỷ quyệt khó dò. Vừa trở tay đã hạ luôn mười ba quận Ký Bắc, vây Thành Phụ lại, vững chắc như thép.

Trần Bắc Quang không được viện trợ lương thảo, không liều không được, tự mình dẫn quân đi giải vây cho Thành Phụ. Vừa bước chân ra khỏi, Kỳ Phượng Tường vòng lại vượt sông chiếm Ký Bắc thủ phủ Thái Bình, ở lại luôn phủ tướng quân của Trần Bắc Quang. Trần Bắc Quang tiến thoái lưỡng nan, dùng toàn quân nhảy vào Thành Phụ cố thủ.

Lúc này vừa vào tháng tư, đông qua hạ tới. Tạo biện Tô Ly Ly đây cũng phải đi từ Giang Nam tới Giang Bắc. Từ lần trên thuyền ở sông Vị, Tô Ly Ly chưa từng gặp lại Kỳ Phượng Tường. Có đôi lúc nghĩ tới hắn, lại cảm thấy đối với cái mạng nhỏ này, tốt nhất đừng nên gặp hắn thì hơn, sớm cuốn gói trở về nhà mới tốt. Ý này vừa đưa ra, Ứng Văn tao nhã ôn hòa, sóng lớn không đổi buông 1 câu: “Hữu tướng quân chưa có lời, chẳng ai dám để cô đi.”

Hữu tướng quân, cũng chính là Kỳ Phượng Tường. Tô Ly Ly hạ quyết tâm, bất chấp sống chết gặp hắn một lần, cầu xin hắn để mình trở về. Thế nhưng Kỳ Phượng Tường bận việc quân, Tô Ly Ly cũng bận việc công, hai người chẳng gặp nhau được. Kêu Ứng Văn hỏi giùm, Kỳ Phượng Tường nhàn nhã đáp: “Cô ấy trở về có thể làm gì chứ, cả tiệm chỉ còn mình cô ấy, ngày đêm giữ cửa thế cũng chẳng có gì thú vị. Chi bằng ở lại đây giúp ta tý việc.”

Tô Ly Ly có chết cũng không tin trong quân Kỳ Phượng Tường thiếu tạo biện, thế thì giữ nàng ở lại đây chẳng lẽ sợ nàng cô đơn thật sao? Nàng kiên quyết gạt bỏ cách giải thích này, cho là Kỳ Phượng Tường tính xấu khó đổi, muốn truy cho ra chỗ cất cái hộp kia. Do trao đổi với Mộc Đầu, không tiện hạ thủ với nàng, bèn từ từ tính kế đây mà. Ha, Mộc Đầu ơi.

Qua vài ngày sau, Kỳ Phượng Tường lại đưa đến mệnh lệnh, nói nàng đã muốn làm quan tài thì cứ làm hai cỗ quan tài đi, chất liệu bất kỳ, dày mỏng thế nào cũng được, trên mặt quan tài viết chữ, một là tiểu nhân tham lam, 1 là thất phu…. Tô Ly Ly hậm hực nhận lệnh, nhặt hai miếng ván gỗ lên chầm chậm gọt đẽo. Chỉ cần là làm quan tài, nàng đều không thể qua quýt được.

Trên đời này có gì không thể chịu được? Đó là làm quan tài chẳng ra quan tài!

Sau trưa hôm đó, nàng đặt hai cỗ quan tài đã đóng ván, lại dùng giấy nhàm chà mịn, sắp xếp sổ sách cung tên đâu ra đấy, bèn đi tìm Ứng Văn, muốn hắn đưa đến gặp Kỳ Phượng Tường. Ứng Văn nhận cỗ quan tài nhỏ của nàng treo bên người, đã dùng đồ người, cũng khó mà từ chối, đưa nàng đến phủ tướng quân, nói khi Kỳ Phượng Tường rảnh sẽ để nàng tới gặp.

Đi đến hành lang chính điện của tướng quân phủ, những bức phù điêu sơn đỏ y như những con mắt trợn trừng đang xếp hàng hàng lớp lớp nơi mái hiên. Chủ nợ quốc dân mặc quân phục dắt kiếm đang bước tới. Ứng Văn thấy liền chào: “À, Lý huynh.” Chủ nợ thấy tính chào lại, vừa nhìn thấy Tô Ly Ly thì cau mày, sững ra một chốc, đáp trả: “Ừm, Ứng huynh.” Tô Ly Ly nhịn không nổi phì cười. Chủ nợ quốc dân không đổi sắc: “Cô cười gì?”

Tô Ly Ly nhịn cười đáp: “Không có gì, chỉ là thấy Ứng Văn công tử thích nói À, công tử đây lại thích nói Ừm, hai vị đúng là trời sinh một cặp.

Chủ nợ quốc dân dở khóc dở cười, miễn cưỡng đáp lạnh nhạt: “Chẳng ra thể thống gì, không hiểu Kỳ huynh thấy gì hay ở cô.”

Tô Ly Ly thở dài, lòng thầm nhủ công tử sai rồi, hắn thấy hay không phải ta, mà là sách thiên tử kìa.”

Ứng Văn cắt ngang: “Tô cô nương, đây là Lý Khanh, đại tướng số một dưới trướng Kỳ huynh.”

Tô Ly Ly không quan tâm nhiều đến chiến trận, cũng chẳng biết Lý Khanh là tướng to cỡ nào, chỉ gật gật gật đầu cho qua, nghe Ứng Văn hỏi: “Bây giờ huynh ấy có rảnh không?”

Lý Khanh lắc đầu, “Người huynh ấy đang tìm đã bắt được rồi, ta vừa mang tới, đang ở trên đó.”

Ứng Văn nhíu mày đáp: “Thế này… Lý huynh đi trước đi, ta vào xem sao đã.”

Dọc theo hành lang, đi tới một gian phòng, cửa sổ hơi mở, thị vệ khắp nơi, nghe thấy tiếng Kỳ Phượng Tường êm dịu nhẹ nhàng như tiếng nhạc: “Sao mà ngươi chạy chậm vậy chứ, để thủ hạ của ta bắt được?”

Một người đáp trả: “Ta cũng hổ thẹn lắm thay.”, mang theo mấy phần thành ý vờ vịt.

Tô Ly Ly cảm thấy giọng điệu này nghe rất quen tai, đứng ngoài tính nghe tiếp, không ngờ Ứng Văn kéo nàng một cái, ra hiệu đi vào. Tô Ly Ly bước lên bậc cửa, liền thấy Kỳ Phượng Tường đang ngồi sau án, lười nhác dựa lên ghế, nhìn họ mà như không.

Trước án có một người đang đứng, chính là người giả danh Âu Dương Đàm ở tùy viên ngày trước.

Tô Ly Ly giật mình, vô thức đưa tay lên xoa cổ. Kỳ Phượng Tường liếc thấy động tác của nàng, khóe miệng khẽ nhếch lên, lời nói lộ ra ý cười ôn nhu: “Nói xem ngươi là ai.”

Người kia đáp lời: “Ta tên Triệu Vô Phương, nàng ấy là Phương Thư Tinh.” , tay chỉ ra người đang ngồi cạnh, chính là nữ tử áo trắng tặng khăn hôm nọ, thần sắc lãnh đạm, nửa người dựa vào tay vịn.

“Ngươi mang nữ nhân này theo làm gì?”

Triệu Vô Phương cười nhẹ, “Ta đang muốn tặng nàng ấy cho tướng quân.”

Kỳ Phượng Tường lạnh nhạt trả lời: “Sao? Nữ tử này thần sắc xanh xao, có lẽ chuyện chăn gối cũng không được tốt cho lắm.”

Triệu Vô Phương đáp: “Tướng quân không thấy hứng thú nhưng Trần Bắc Quang có lẽ có đấy.”

0 nhận xét to “Thiên tử mưu Chương 6 [6.1]”

Đăng nhận xét