Thứ Năm, 24 tháng 8, 2017

Thiên tử mưu chương 6 [6.3]

,

Triệu Vô Phương giữ chặt Tô Ly Ly nói: “Hôm nay là sự cố nhỏ ngoài ý muốn, ngươi cứ xem như không phát hiện ra ta là được.”

“Người đang ở trong tay ngươi là quân nô bỏ trốn.”

Tô Ly Ly cười khổ, nàng đâu có muốn thành ra cục diện như này, nhưng mà ông trời cứ đối địch với nàng. Giờ đây đã chẳng còn cách nào, trốn nô cũng được, phạm nhân cũng xong, chỉ biết để mặc cho người ta tùy ý xâu xé.

“Không phải tự ta đi tìm, mà chính là cô nương ấy tự đến tay ta ấy chứ.”

Kỳ Phượng Tường mím môi, ánh mắt hung ác như muốn ăn thịt người ta, nhìn chằm chằm vào Tô Ly Ly: “Thả nàng ấy ra, ta sẽ tha cho ngươi một mạng.”

Triệu Vô Phương chăm chú nhìn thần sắc của hắn, trầm tư một lát, kéo Tô Ly Ly lùi về sau vài bước nói: “Đừng nóng vội, người của ngươi rồi cũng sẽ là của ngươi thôi, nhưng hiện nay ta còn muốn phiền nàng giúp ta một việc.”

Kỳ Phượng Tường đột nhiên biến sắc, dằn từng chữ lạnh như băng: “Ngươi đang uy hiếp ta?”

Lời vừa dứt, hắn duỗi tay rút ra một mũi Lưu Vân tiễn, tay trái giữ cung, tay phải cầm dây, thân hình ngồi trên ngựa rắn rỏi thẳng tắp, động tác nhanh nhẹn đẹp mắt, trường tên rít gió bay ra. Triệu Vô Phương kinh ngạc nhìn hắn kéo cung, nhanh như chớp, Tô Ly Ly nghe thấy xương sườn rắc một tiếng, cúi đầu thấy mũi tên đâm vào ngực mình, thế mà đến đau đớn cũng chưa kịp cảm nhận.

Chỉ nghe Kỳ Phượng Tường cắn răng nói: “Giết không cần hỏi!”

Bên tai, Triệu Vô Phương cũng rít qua kẽ răng: “Ngươi được lắm!”

Lưng được buông lỏng, nàng trượt xuống đất, phút cuối còn liếc mắt thấy phía xa xa, thi thể Trần Bắc Quang và Phương Thư Tình như đang ôm nhau. Đương thời nhất niệm khởi, thập niên chung bất du.. (Một khi đã có tình, mười năm cũng chẳng đổi)

Nhắm mắt lại, nghe thấy tiếng ngựa đuổi về phía sau, trong chớp mắt, Tô Ly Ly rơi vào tình trạng hôn mê không biết lần thứ mấy.

Tô Ly Ly ít khi nằm mơ, lần này lại mơ một giấc mơ thật dài. Lúc thì cảm giác như rơi vào nồi nước sôi, lúc lại như bị ném vào hầm băng lạnh buốt, một ngày dài như cả năm, không có lấy một khắc an bình. Mùa tuyết rơi, một người phụ nữ mặc áo xanh đứng nơi cầu quay đầu lại nở nụ cười, hơn mười năm mới gặp giấc mơ này. Tô Ly Ly tựa hồ như quay về mười năm trước, nhẹ gọi một tiếng “mẹ”, trong lòng buồn bã, nước mắt lại rơi xuống.

Một bàn tay xoa trán nàng, ấm áp, rộng lớn, giống như vỗ về, trong phút chốc như mất trí, không biết đang ở nơi nào. Hóa ra vẫn là cảnh thê lương không chốn để về. Ý thức dần trở lại, nàng cố gắng mở mắt, cố nhổm dậy. Một người lên tiếng: “đừng động đậy.”

Tô Ly Ly yên lặng nhìn người kia, sau một lúc mới trở về thực tại, có chút mệt mỏi nhắm mắt lại nói: “Ngươi là Kỳ Phượng Tường.”

Kỳ Phượng Tường ngồi bên giường, xoay người nhìn nàng, khí sắc không tốt lắm, bình tĩnh nói: “Không phải đầu óc bị thương nhận không ra người chứ?”

Tô Ly Ly cảm thấy trong lòng có chút buồn bã, cơ thể lại nằm tới mức rã rơi, động đậy một chút. Kỳ Phượng Tường giữ chân nàng nói: “Bảo cô đừng nhúc nhích.” Tô Ly Ly thở dài, trầm giọng hỏi: “Ngươi không phải muốn ta chết hay sao?”

Kỳ Phượng Tường nhíu mày: “Có chút thương thế nhỏ đã muốn chết muốn sống cái gì?”

Tô Ly Ly cười khổ, không phải nàng muốn chết muốn sống, mà là nàng quả thực đã sắp chết không sống nổi nữa rồi, nàng cũng chẳng có cách nào. Trầm mặc một lát, cũng không phản bác, dời mắt nhìn về phía khoảng không trước mặt.

Kỳ Phượng Tường giém lại chăn cho nàng, hơi thả lỏng, có chút mỏi mệt, thản nhiên nói: “Cô không chết được, hôn mê hai ngày. Gãy một xươn sườn, tổn thương kinh mạch. Cứu kịp thời, vốn dĩ không tính là vết thương to lớn gì, nhưng lại bị phong hàn. Hiện tại đã hạ sốt, tĩnh dưỡng thêm mấy ngày thì không còn gì lo lắng.

Tô Ly Ly ừ một tiếng.

Hắn nhìn nàng, cũng không tức giận, bình tĩnh nói: “Cô không nên chạy ra ngoài. Nên biết nếu thân phận bị bại lộ, thế gian này biết bao nhiêu người muốn bắt được cô? Chỗ làm cung tên ta an bài mấy thị vệ, nếu cô không đi thì cũng chẳng có ai tìm thấy cô.” Hắn nói một thôi, lại tiếp: “Là ta sơ suất.”

Tô Ly Ly vốn dĩ nghĩ mình chạy trốn khiến hắn nổi giận, nhưng lúc này hắn lại che giấu hết cảm xúc dưới lớp vỏ bình tĩnh, trái lại càng làm cho Tô Ly Ly bối rối khó chịu, giơ tay trái lên, cánh tay bủn rủn không chút sức. Nàng gắng gượng gác tay lên trán, che ánh mắt, cười nói: “Có gì mà sơ suất hay không sơ suất, ta chết sớm chết muộn chết ở đâu thì cũng như nhau cả.”

Kỳ Phượng Tường lẳng lặng nhìn nàng trong chốc lát, giơ tay nắm lấy tay nàng, cũng không kéo ra, ngược lại còn nhẹ nhàng đặt nơi mắt nàng nói: “Cô đang oán ta.”

Tô Ly Ly khịt mũi.

Hắn nói tiếp: “Triệu Vô Phương lúc ấy vì sao lại giữ cô không thả? Có phải hắn đã biết cô chính là con gái Diệp Tri Thu không?”

“Đúng vậy”

“Hắn làm sao mà biết được?”

“…À… Ta lỡ miệng… Nhưng mà hắn cũng đã tra ra được một ít.”

Kỳ Phượng Tường thở dài: “Ngốc thật. Nếu cô đã bị hắn tóm được, có biết hắn sẽ đối phó với cô thế nào không? Bị hắn làm nhục chẳng bằng bị ta một tên bắn chết. Huống chi nếu lần trước ta vì cô mà lui ra, hắn lại càng muốn dùng cô để ra điều kiện.”


Hắn kéo tay nàng xuống, Tô Ly Ly cắn môi, kiên cường đè nén uất ức, ánh mắt sáng trong veo như nước mưa chảy trên núi. Kỳ Phượng Tường đưa ngón tay lau giọt lệ trên khóe mắt, lòng bàn tay dừng nơi má nàng, hỏi: “Đau chỗ nào?”

Vẻ mặt hắn không chọc tức hay cười nhạo, ngược lại thực sự thân thiết. Tô Ly Ly như bị mê hoặc, giống như một đứa trẻ cô độc đã lâu được người ngoài dùng ba phần ấm áp đến dụ dỗ, trong lòng có phần chống cự, lại có chút mong mỏi, hỏi hắn: “Nếu ta chết, ngươi có đau buồn không?”

Kỳ Phượng Tường sững người, nhìn nàng như suy tư, lại như đang ngắm nàng, có chút chậm chạp, khẳng định chắc chắn: “Ta sẽ buồn.” Hắn rút tay về, thần sắc bình tĩnh, giống như đang kể một câu chuyện, “nhưng nếu quay trở lại, ta vẫn sẽ dùng tên bắn cô.”

2 nhận xét: