Chủ Nhật, 26 tháng 3, 2017

Thiên tử mưu chương 3 [3.1]

,


Chương 3

Người dịch. Rei


Ánh nắng gay gắt chiều xuống, chiều nay thời gian có vẻ trôi qua chậm hơn thường ngày. Tô Ly Ly đi từ ngoài vào cả người nóng bức, gặp Trình thúc đưa tới tách trà, vừa uống một ngụm liền cười cười nói: “Trời nóng như thế này mà ngoài chợ vẫn hành hình, không biết hoàng thượng nghĩ gì. Cũng không rõ vị đại nhân nào xui xẻo vậy, nghe nói cả nhà hơn tám mươi người đều bị chém hết, nhiều người đi xem lắm.”

Trình thúc lắc đầu: “Hiện giờ càng ngày càng loạn, hoàng thượng cũng không làm chủ được. Ai chẳng biết thái sư Bào Huy nắm hết việc triều chính.”


Ở một góc sân, Trương sự phụ đang ngồi trên ghế trúc xem Mộc Đầu cưa một miếng ván. Nghe ngóng, gõ gõ cái tẩu khô, lẩm bẩm một tiếng nói: “Ta nghe nói nơi này chỉ sợ không tới nửa năm, đến ghế rồng hoàng thượng cũng khó mà giữ được. Lúc đó các thế lực khác cũng sẽ gây chiến thôi.” Nói xong lại ngước lên nhìn, hỏi: “Mộc Đầu, ngươi nói xem có đúng không?”

Mộc Đầu từ đầu đến cuối vẫn không ngẩng lên, chuyên tâm xẻ gỗ, đường cưa thẳng tắp không lệch một ly với đường mực làm dấu. Tô Ly Ly nhìn nhìn Trương sư phụ, lại nhìn nhìn Mộc Đầu, nhanh nhẹn trộn màu trên đĩa, trên tấm gỗ bách chưa sơn màu vẽ một bức tùng hạc đồ vẫn chưa hoàn thiện. Nàng nhìn ngắm một lát, điểm thêm một nét rồi nói: “Chúng ta tốt hơn là không nên nói những chuyện này, cẩn thận lại truyền ra ngoài. Trương sư phụ, hoa văn trên tấm gỗ linh sam bao giờ thì làm xong?”

Trương sư phụ đáp: “Tiểu chủ, bệnh thấp khớp của ta lại tái phát rồi, muốn xin nghỉ vài ngày. Hôm nay đẩy nhanh tiến độ có lẽ cũng gần xong cả, còn vài chỗ thô ráp thì để Mộc Đầu dùng giấy nhám mài thêm một chút là ổn.”

Tô Ly Ly gật gật đầu đáp: “nếu vậy thì ông về nghỉ ngơi đi, những việc còn lại cứ để ta.”

Trương sư phụ chống lên tấm ván đứng dậy, “Mộc Đầu, giúp lão già này một tay đi.” Mộc Đầu ngừng cưa, đỡ ông ấy đứng dậy, dìu ông chầm chậm đi ra ngoài. Hai người đi ra khoảng không bên hậu viện, Tô Ly Ly nhìn theo bóng lưng, trong lòng có chút nghi hoặc, đặt đĩa màu sang một bên, nhón chân bước theo.

Nàng men theo giàn bầu đi đến sau cửa phụ, Trương sư phụ và Mộc Đầu quả nhiên đang đứng ngoài cửa nói chuyện. Không biết Trương sư phụ nói gì, Mộc Đầu cúi thấp đầu, nhìn không rõ biểu tình trên mặt. Tô Ly Ly nghiêng người sang phía cửa, mang máng nghe Trương sư phụ nói: “...loạn thế tranh hùng… có thể không chọn được chủ nhưng việc …”

Mộc Đầu đột nhiên ngẩng lên, liếc mắt nhìn thấy Tô Ly Ly, ngắt lời Trương sư phụ nói: “Những gì ông dạy ta đều nhớ kỹ. Điêu khắc có nhiều phong cách khác nhau, đều phải tự mình rèn luyện đã. Kiểu khắc của ông chưa chắc đã hợp với ta.”

Trương sư phụ lúc đó quay đầu sang cũng nhìn thấy Tô Ly Ly, lẩm bẩm một tiếng, gật đầu rồi đi.

Mộc Đầu nhìn ông đi ra xa, xoay người vào sân. Tô Ly Ly cười hỏi: “Hai người đang nói chuyện gì thế?”

Mộc Đầu đáp: “Ông ấy dạy ta lúc dùng dao phải thuận theo đường vân gỗ, đi ngược chiều dễ lệch dao.” Nói xong đi vào trong.

Tô Ly Ly gọi lại cười nói: “Đứng lại! Hai người nói gì ta nghe thấy hết rồi.” Đến trước mặt hắn, “tại sao lại muốn giấu ta?”

Mộc Đầu nghiêm mặt đáp: “Ta không muốn nói bởi vì không để tâm đến, cô cũng không cần để ý.”

Dưới ánh mặt trời chói chang có tiếng ve kêu râm ran truyền đến, rít dài mà thô. Tô Ly Ly yên lặng quan sát hắn một lúc, duỗi tay phủi vụn gỗ trên vai hắn, nói: “đừng làm mấy việc nặng quá. Giải quyết xong mấy việc còn lại của Trương sư phụ đi. Ta đi nấu cơm, đến giờ ăn sẽ gọi ngươi.”

*

Tháng bảy Hỏa hạ, tháng chín áo trao (*). Vừa qua tháng 7 đã mưa luôn hai trận, thời tiết mát mẻ đi nhiều. Tô Ly Ly đang phân vân có nên tới thăm Ngôn Hoan hay không, suy tính tới vài ngày cuối cùng cũng thôi không nghĩ nữa, trong lòng có chút buồn bực không vui, chỉ ngồi trong nhà cắm cúi đóng quan tài. Có đôi lúc nhìn cả một sân chất đầy quan tài, cảm thấy quan tài cũng là một loại đồ vật có linh tính, có vài kiểu trầm mặc rất gần gũi với nàng.

(*)Thất nguyệt lưu hỏa. Cửu nguyệt thụ y: Câu thơ trong Kinh thi. Tháng 7 sao Đại hỏa xuống thấp, trời hết nóng, tháng 9 mùa tằm kéo sợi xong, trời cũng đã lạnh, trao áo cho người ta mặc.

Thất tịch năm nay đèn lồng treo khắp phố, sáng rực như ban ngày. Tô Ly Ly dứt khoát kéo Mộc Đầu ra đường dạo chơi. Có lẽ là do thời cuộc không ổn, mọi người đều mượn lễ hội để xua đi u ám trong lòng, từ Như Ý phường tới đường Bạch Phúc, người đông như nêm, so với năm ngoái lại càng tấp nập. Đỏ rực, vàng cam, tím phớt, xanh lợt, đèn lồng đủ màu giăng khắp phố, màu sắc tươi sáng cũng khiến tâm trạng lo lắng cũng được xua đi nhiều.

Mộc Đầu chẳng khác gì khúc gỗ biết đi, cả đoạn đường đều trầm mặc không nói. Tô Ly Ly cũng mặc kệ chỉ lôi hắn qua hết sạp này đến sạp khác, thi thoảng lại cầm phụ kiện gì đó ướm lên người hắn. Đi qua cả một đoạn đường dài, Tô Ly Ly hít mạnh một hơi, cười nói: “Lâu lắm rồi không ra ngoài đi dạo, không ngờ cũng vui thật. Ta nhớ bên cạnh sông hộ thành có Phú Quý lâu làm món chè váng sữa ngon lắm. Bây giờ đột nhiên lại muốn ăn.”

Mộc Đầu nhìn nàng nhàn nhã cười nói, cái miệng bịt vàng cuối cùng cũng nhả ra một lời vàng ngọc: “Vậy thì đi thôi.”

Trong nội thành có một con sông uốn lượn vòng quanh. Nghe nói kiến trúc đều được dựa theo bí thuật phong thủy, là con sông bảo vệ long mạch hoàng gia. Hai bên bờ sông liễu rủ, Tô Ly Ly và Mộc Đầu cứ men theo đó mà tản bộ, người đi chơi ở đây cũng ít hơn, mặt sông dài ba trượng phía trước có mấy chiếc đèn lồng thuận dòng trôi đi. Xa xa có chiếc cầu cong cong, ba người đang đứng dựa vào cầu, mắt hướng về phía xa xăm quan sát địa hình thành quách rộng lớn.

Trời hơi tối, Tô Ly Ly cũng chỉ nương theo ánh đèn nhìn thoáng qua, bất chợt cảm thấy người đứng giữa sao mà có hình dáng giông giống họ Kỳ dạo nọ, trong lòng đột nhiên hoảng sợ. Kéo Mộc Đầu tránh đi, vòng qua một cái ngã tư thì đến Phú Quý lâu. Tối nay người đến đây rất đông, Tô Ly Ly đi thẳng lên lầu hai cũng chỉ còn một bàn trống bên góc gần cửa sổ.

Nàng kéo Mộc Đầu ngồi xuống, kìm không được lại ngó ra bên ngoài, ba người vừa rồi đang đứng trên cầu không thấy đâu nữa. Tô ly Ly thở phào một hơi, không biết hắn lại tới kinh thành làm gì, chỉ hi vọng mình nhìn nhầm người. Nàng đón tách trà nóng tiểu nhị vừa đưa lên, uống một ngụm, cầm thực đơn chọn món, đang lưỡng lự nên uống rượu gì trong ngày gió mát trăng thanh, sự thực tàn khốc cho nàng biết, thị lực của nàng vô cùng tốt, vừa rồi quả thực không nhận lầm người.

Ba người đàn ông vừa bước lên tầng hai đã thu hút hết ánh mắt của mọi người. Kỳ Phượng Tường mặc một áo gấm, tay áo hẹp thêu những đường chỉ vàng, không phô trương nhưng tinh tế sang trọng. Thắt lưng treo một miếng ngọc bội tinh xảo, tóc dài buộc lên phía sau, không giống với điệu bộ phong lưu hôm trước mà giống như hiệp khách đang ngồi trên con ngựa bất kham mà giương cung. Mặt mày thanh tú, lại mặc bộ quần áo như thế này, đúng là văn võ song toàn.

Hai người đi theo hắn, một người mặc y phục đen, khí thế không giận mà nghiêm, Tô Ly Ly cảm thấy như người trên thế gian ai cũng nợ hắn tiền; người còn lại mặc áo choàng tay rộng, dịu dàng nho nhã, nhìn như một thư sinh trói gà không chặt. Đứng cạnh ba người này, chủ quán chẳng khác nào con đom đóm dưới ánh trăng, không thể so bì được.

Kỳ Phượng Tường ánh mắt sắc bén quét qua một vòng, đúng lúc Tô Ly Ly nhìn sang, nàng không kịp cúi đầu xuống, cứ ngồi đó ngẩn người không nói được câu nào. Kỳ Phượng Tường hơi ngạc nhiên, bỗng mỉm cười nói với chủ quán: “Bên kia không phải còn chỗ trống sao?” Cánh tay nâng lên chỉ thẳng qua bàn Tô Ly Ly đang ngồi.

Tô Ly Ly lập tức quyết định, nói với Mộc Đầu: “ngươi tránh ra trước đi, ta đuổi bọn họ đi đã rồi chúng ta ăn uống tiếp.” Mộc Đầu nhìn Kỳ Phượng Tường, lông mày nhíu chặt. Ba người Kỳ Phượng Tường đã sang đến nơi, chủ quán bày ra bộ mặt tươi cười: “Khách quan, bàn này là bàn sáu người, có thể để ba người này ngồi chung được không?”

Tô Ly Ly cười như không, đáp: “Được, có gì mà không được chứ.”

Kỳ Phượng Tường đợi chủ quán lau qua ghế rồi ngồi xuống, đang định mở lời, Mộc Đầu đột nhiên nói: “Bọn ta có đặt điểm tâm ở tiệm ăn chỗ ngã tư phố, giờ này cũng làm xong rồi. Chi bằng để ta đi lấy.” Nói xong phất áo đứng dậy đi.

Kỳ Phượng Tường yên lặng dõi theo hắn đi xuống cầu thang, chậm rãi quay đầu lại, nói như cười: “Nguyệt di hoa ảnh động, tự thị cố nhân lai(*). Tô cô nương, lại gặp nhau rồi.”

(*) Bóng hoa dưới ánh trăng khẽ động, cứ ngỡ như người xưa đến.

Tô Ly Ly nghĩa thầm: Mỗi lần gặp ta ngươi đều muốn ngâm thơ sao? Nhìn thấy bộ dạng bước qua vạn hoa mà không vương một phiến lá của hắn, trong lòng nàng chẳng có mấy thiện cảm, đáp lại: “đúng thật, quả là khéo quá.”

“Tô cô nương có vẻ không vui lắm khi gặp ta thì phải?” Kỳ Phượng Tường hỏi.

Tô Ly Ly thành thật đáp: “Kỳ công tử, tục ngữ có câu, không sợ kẻ trộm tới, chỉ sợ kẻ trộm nhớ.”

Thư sinh mặt trắng kia phì cười một tiếng, gã chủ nợ kia thì đen mặt nhìn nàng chằm chằm. Kỳ Phượng Tường cười lớn, sắc mặt ôn hòa, nói: “Kẻ trộm ta đây lại không đi ăn cắp, chỉ nhớ nhung. Cô nương còn nhớ được ta họ Kỳ, nghĩ chắc cũng là nhớ nhung ta.”

Tô Ly Ly bưng cốc nước lên uống một ngụm, nhàn nhạt cười nói: “chưa chắc.”

Kỳ Phượng Tường chuyển thực đơn qua, “Đã quấy rầy nhã hứng của cô, bữa ăn hôm nay để ta mời.”

“Ta gọi món rồi, mọi người cứ gọi đi.” Tô Ly Ly uể oải đáp.

Kỳ Phượng Tường cũng không nhìn thực đơn, chỉ gọi chủ quán đưa lên mấy món ăn nổi tiếng là được. Tô Ly Ly nhàm chán nằm bò lên mặt bàn, nghe gã chủ nợ kia nỏi: “Kỳ huynh, chuyện chúng ta nói định thế nào đây, muộn nhất là tháng mười.”

Kỳ Phượng Tường nhìn Tô Ly Ly, do dự: “Không vội, ta vẫn chưa tìm được người nào đi.”

Gã chủ nợ sốt ruột, “Ta đi được rồi, hà tất phải tìm người khác.”

Kỳ Phượng Tường thẳng thừng nói: “Ngươi không đi được, còn chưa nắm chắc mười phần, không thể làm bừa.”

Gã chủ nợ còn muốn tranh luận, tiểu mặt trắng nhàn nhạt chen vào: “Ý của Kỳ huynh không phải là cho rằng võ công huynh không đủ, chỉ là giết gà không cần dao mổ trâu. Huynh không phải phường trộm cắp mưu hèn, cũng không phải kẻ trừ ác giệt gian, hà tất phải tự mình làm.” Hắn đột nhiên quay người sang Tô Ly Ly hỏi: “Vị cô nương này, cô nói xem có đúng không?

Tô Ly Ly ngẩng lên ngáp dài, không có chút gì của một cô nương gia giáo, lơ mơ gật đầu đáp: “Đúng đúng, sao lại không đúng chứ.” Gã chủ nợ liếc nàng một cái xem thường. Kỳ Phượng Tường đột nhiên mở miệng: “Người vừa rồi ngồi đây cùng với cô là ai vậy?”

“Là… là bằng hữu của ta, Mạc Đại ở tiệm may ở đối diện tiệm quan tài.” Tô Ly Ly trước mắt cứ nói dối, bởi vì sợ Mộc Đầu thân phận không tốt, bị người ta tìm tới. Hơn nữa Mạc Đại cũng đã đi, tiệm may cũng đã đóng cửa rồi.


Kỳ Phượng Tường không hỏi nữa, chỉ chăm chú nhìn vào thực đơn, giống như đang nghiên cứu món ăn. Một lúc sau, chủ quán đến, nói đồ ăn đã được chuẩn bị gần xong cả rồi, có đưa lên luôn không. Tô Ly Ly khua tay nói: “Khoan khoan, bằng hữu ta còn chưa quay lại.” Kỳ Phượng Tường cũng gật đầu, “Vậy cứ đợi đi đã.”

Chờ hết chung trà này đến chung trà khác, Kỳ Phượng Tường vẫn ngồi bình tĩnh. Tô Ly Ly nhìn bộ dạng như ngồi yên tĩnh của hắn, thầm nhủ: lão nương đây đang ăn cơm ngon miệng , ba người các ngươi tự dưng tới phá đám. Hôm nay bà đây không đuổi các ngươi đi, chẳng lẽ lần nào cũng phải để các ngươi bắt chẹt hay sao. Nghĩ vậy bèn lười nhác nhìn qua cửa sổ, tóm lấy gã mặt trắng có vẻ vô hại nhất mà khai đao, thở dài một tiếng: “Công tử à, huynh xem bữa ăn này, người cần đến thì không đến.”

Tiểu mặt trắng ngẩn người một lúc, như cười như không, ậm ừ một tiếng, nhìn sang Kỳ Phượng Tường, Kỳ Phượng Tường không thèm ngẩng đầu lên. Đã nói người cần đến thì không đến, tất nhiên là có người không cần mà vẫn đến. Thư sinh mặt trắng nhổm người đứng dậy chắp tay nói: “Kỳ huynh, hôm nay muộn rồi, ta còn có chút việc, xin phép đi trước.”

Kỳ Phượng Tường gật gật đầu: “Được, đi cẩn thận.”

Tiểu mặt trắng xoay người đi xuống dưới, Tô Ly Ly khuôn mặt vẻ tiếc nuối, nhìn sang gã chủ nợ: “Ài, người không nên đi lại đi mất rồi!” Lời này có ý vẫn còn người nên đi. 

Người kia trừng mắt lạnh lùng nhìn, “hừ” một tiếng nặng nề, dứng dậy nói với Kỳ Phượng Tường: “Ta cũng đi đây, việc vừa bàn ta sẽ đi làm, có việc gì nhớ báo ta biết.”

Kỳ Phượng Tường gật đầu một cách lịch sự: “Được, phiền ngươi.”

Gã chủ nợ xoay người bước đi, Tô Ly Ly lập tức xoay qua Kỳ Phượng Tường trách móc: “Ấy, ta cũng không phải nói hắn.” 

Kỳ Phượng Tường đang ngồi phía đối diện đưa đôi mắt như nước hồ thu nhìn nàng, không lạnh không ấm cười nói: 

“Cô không nói hắn, vậy là nói ta sao?”

So với “hai ông hầm ông hừ”(*) kia thì người này khó đối phó hơn nhiều! Tô Ly Ly tuy không học rộng biết nhiều nhưng cũng biết làm người thì có tiểu nhân có quân tử. Tiểu nhân thì không tốt, quân tử lại đôi khi lại quá cổ hủ, gặp phải tiểu nhân sẽ dễ bị thiệt. Bởi thế, nên cần có cái đức hạnh của người quân tử, nhưng thủ đoạn của tiểu nhân cũng không thể thiếu. Về điểm này thì ba vị công tử kia có vẻ vẫn chưa ngộ ra được.

(*) Còn gọi là ông Hanh ông Cáp (hai thần giữ cửa Miếu của đạo Phật, một người thì phun khí trắng từ mũi, một người phun khí vàng từ mồm)

Tô Ly Ly cười ngại ngùng: “ Kỳ huynh hiểu lầm rồi, quả thực là hiểu lầm.”

Kỳ Phượng Tường cười nhàn nhạt: “Sao cô biết được bọn họ nghe xong sẽ đi?”

Vốn dĩ là Tô Ly Ly muốn đuổi cả ba người đi, sao bây giờ lại như là hai người cùng hợp sức đuổi “ông hầm ông hừ” kia đi thế này. Tô Ly Ly ngay lập tức cảm thấy không đúng, bây giờ chỉ còn mình với hắn ngồi đây, tuy chỗ này là nơi lương dân tụ tập nhưng vẫn cảm thấy một mối nguy hiểm ngấm ngầm.

Nàng suy nghĩ một hồi rồi đáp: “Hai người kia nhìn qua đã biết là con nhà gia thế, làm sao chịu để người khác châm chọc nửa câu. Hai người kia vừa nhìn thấy bộ dạng nữ tử chợ búa thô tục của ta, chắc cũng cảm thấy ăn cơm với ta không được hay ho cho lắm, bởi vậy liền rời đi. Kỳ công tử cũng không cần phải miễn cưỡng.”

Kỳ Phượng Tường nghe những lời chân thành của nàng, nói vẻ am hiểu lòng người: “Ta không miễn cưỡng chút nào.”

Tô Ly Ly lại càng thành khẩn: “Bằng hữu của huynh đều đi cả rồi, huynh ăn uống cũng không vui vẻ; bằng hữu của ta cũng chưa trở về, ta ăn cũng không ngon. Chi bằng huynh đến Minh Nguyệt lâu tìm một cô nương, hay tiểu quan gì đó, uống vài chén, thủy bộ đều qua đi thôi.” Đối với câu thủy bộ đều qua này cũng chỉ hiểu mang máng, giờ nói ra cũng không ngượng ngùng xấu hổ.

Kỳ Phượng Tường nghe xong cũng không tức giận, làm như đang ngẫm nghĩ một chút, thẳng thừng đáp: “Ta không thích tiểu quan, chỉ thích cô nương.”

Tô Ly Ly suýt thì phun cả trà, nhìn trái nhìn phải, thấy không ai chú ý tới họ, mới mới quay sang trừng mắt nhìn hắn.

Kỳ Phượng Tường lại nói: “Bằng hữu của ta và cô đều không ở đây, chi bằng chúng ta kết giao bằng hữu, ăn uống ngắm cảnh cũng hợp lý.”

Tô Ly Ly lập tức tiếp lời: “Được được. Kỳ công tử đã muốn làm bạn với ta, nể tình bằng hữu này, giúp ta một chuyện. Ta thực sự không muốn cùng huynh ăn cơm, cái bàn này cũng là ta tới trước, huynh cũng nên đi đi. Núi non còn đó, nước xanh chảy dài, sau này còn có dịp.” Nói xong thấy sắc mặt hắn hơi sa sầm, lại tiếp tục: “Vừa rồi huynh còn nói kết bằng hữu, không nên tức giận làm gì, giúp vị bằng hữu ta đây một việc đi.”

Kỳ Phượng Tường bị mấy lời lấp liếm xuyên tạc của nàng làm cho nghẹn họng, thế mà vẫn cười nói: “Được thôi, việc này ta giúp cô, đã là bạn, hôm khác nói chuyện tiếp.” Nói xong đứng dậy rời đi.

Tô Ly Ly gọi giât lại: “Kỳ công tử.”

“Sao?” Hắn xoay người lại.

“Việc này… vừa rồi huynh nói là mời khách…” Tô Ly Ly cười không chút xấu hổ.

Gân xanh trên trán Kỳ Phượng Tường giật giật, sững sốt mất một lúc, rút ra tờ ngân phiếu một trăm lượng để lên bàn, cười cực kỳ miễn cưỡng, “Tiền thừa sau này ta tìm cô đòi lại.”

Tô Ly Ly mắc nợ cũng không sầu, ngươi đã theo dõi ta, ta cũng không sợ ngươi tìm tới, vui vẻ nhận lấy, nói một tiếng “Đi cẩn thận”, gọi chủ quán: “Đưa đồ ăn lên.”

Kỳ Phượng Tường ra khỏi Phú Quý lầu, nhìn về thành quách phía xa, đột nhiên bật cười, bản thân thế mà lại bị một cô nhóc lừa cho một vố, lại còn bị đuổi đến mức mặt xám mày tro. Hắn bước xuống từng bậc thang, liếc qua bên phài, hàn khí lập tức ập tới. Mộc Đầu đang đứng giữa đường chính, mắt sáng như sao, mày như dao cắt, lạnh lẽo nhìn hắn. Gió đêm lùa qua vạt áo, tung bay phấp phới.

Kỳ Phượng Tường chắp tay sau lưng, quay đầu nhìn thẳng vào hắn, đôi mắt dài và hẹp hơi nheo lại, giọng cười trầm thấp: “Giang Thu Đích, ngươi còn chưa chết sao?”

Mộc Đầu mắt không mảy may gợn sóng, cứ như cái tên này là của một người xa lạ, chỉ tồn tại trong một thời đại xa xôi nào đó. Một lúc lâu mới lạnh lùng mở miệng, nhưng lại ngắn gọn một câu: “Đừng có đụng đến nàng.” Nói xong đi thẳng lên lầu. Lúc vượt qua người Kỳ Phượng Tường, Kỳ Phượng Tường đột nhiên vung tay, nửa chừng làm thành cái trảo thủ, hướng đến huyệt kiên tĩnh trên bả vai.

Mộc Đầu nghiêng vai, lách người tránh tay hắn, vươn tay điểm lên huyệt thiện trung. Hai người trong chốc lát đã xuất hơn chục chiêu, Kỳ Phượng Tường nhảy lùi lại, cười cười giống như một mãnh thú ngửi được mùi con mồi, “ba năm không gặp, tính khí thì vẫn xấu như thế, võ công lại không hề đi xuống.”

Mộc Đầu thu tay, điệu bộ thản nhiên, vẫn lạnh lùng nói: “Ngươi đánh không nổi ta.” Áo vải tung bay trong gió, nhưng cả người cao và thẳng tắp, tựa hồ như ngang vai ngang vế với người trước mặt.

Kỳ Phượng Tường tán thưởng: “Không sai, trước kia có thể đánh với ngươi không phân thắng bại, hiện tại quả thật không phải là đối thủ của ngươi.”

“Vậy thì nhớ kỹ lấy lời ta. “ Mộc Đầu nói xong, khoát vạt áo đi thẳng lên lầu.

Kỳ Phượng Tường gọi với theo: “Hẹn ngươi sau này nói tiếp.” Mộc Đầu nhắm mắt làm ngơ, tiếp tục bước lên lầu. Kỳ Phượng Tường nhìn thấy bóng hắn khuất dần, có chút tán thưởng, lại có chút tiu nghỉu, xoay người nhìn sang tường thành chìm trong bóng đêm phía xa xa, đường cong tường thành nhấp nhô giống như quỹ đạo biến chuyển thế sự từ xưa đến nay, hưng vong thăng trầm nối tiếp.

Ba năm trước trên thao trường U Châu, U Yên binh mã tiết độ sứ Kỳ Hoán Thần đem một bức lụa thêu màu tím chỉ vàng treo trên đài cao doanh trại, nói với khách Lâm Giang Vương tới chơi: “Hôm nay hãy xem quân trung tướng hiền của ta tranh phong”. Năm ấy Kỳ Phượng Tường 20 tuổi đã là tổng lãnh hữu quân, dẫn đầu đi trước, anh dũng đi thẳng tới phía dưới đài.

Đột nhiên một thiếu niên mười hai mười ba tuổi từ phía trong đánh ra, chiêu thức tinh diệu làm hắn không kịp trở tay, đúng là đối thủ trước giờ hiếm gặp. Đánh đi đánh lại hơn nửa giờ, bức lụa thêu bị xé rách, mỗi bên giữ một nửa, hai quân đều reo hò. Kỳ Phượng Tường cầm một nửa mảnh lụa tới dâng lên Kỳ Hoán Thần: “nhi thần bất tài, xin phụ thân lượng thứ.”

Kỳ Hoán Thần thế mà lại nhìn sang thiếu niên so với hắn bên tám lạng bên nửa cân kia, nói với Lâm Giang Vương: “lệnh lang quả thực là long câu phượng sồ (*), rèn luyện một thời gian tài năng nhất định vượt qua Kỳ nhi.”

(*): rồng non, phượng non.

Lâm Giang Vương vuốt râu cười ôn hòa: “nguyên soái đánh giá quá cao rồi.”

Giang Thu Đích cung tốt ngựa quý, khí phách tung trời, nhưng lại thu lại hào quang, chỉ đem nửa tấm lụa đặt lên bàn, trầm mặc đứng bên cạnh.

Lúc đó, trong lòng cả hai người đều khâm phục đối phương.

Nửa năm sau đó, Lâm Giang Vương bị kết tội mưu phản, thực tế là bị ép làm phản. Mấy lộ chư hầu phụng mệnh hoàng đế xuất quân chinh phạt, trong phút chốc nhà tan cửa nát, một khi đã buông bỏ quyền thế phó mặc sự đời thì đã nắm chắc phần thua. U Châu khoanh tay đứng nhìn, nghe tin chiến bại, Kỳ Hoán Thần hờ hững thở dài, “Lâm Giang Vương sớm đã biết có ngày hôm nay, hà tất ngày trước phải nhập vào thế tục.

Kỳ Phượng Tường bỗng nhiên nhớ tới người có ánh mắt sáng ngời cương trực đã cướp của hắn một nửa tấm lụa, Giang Thu Đích.

Không ngờ ba năm sau lại gặp hắn mặc áo vải ngồi tại quán rượu trên phố, tay không có lấy một đồng, toàn thân không có lấy tấc sắt. Nói lời tạm biệt, Kỳ Phượng Tường trong lòng ngổn ngang, không ngăn nổi có chút sục sôi hùng tâm tráng chí và cả cảm khái số mệnh trầm luân dâu bể. Đứng đó hồi lâu, lắc đầu cười: “Đứa nhỏ này, muốn đánh được hắn, cần gì ta phải đích thân động thủ.”

Tô Ly Ly ngồi trước một bàn đầy thức ăn, Mộc Đầu cũng đến ngồi xuống, thấy vậy bèn cau mày hỏi: “Sao lại nhiều thế này?”

Tô Ly Ly gắp một đũa, nói: “Mấy người vừa nãy mời khách, ăn không hết thì gói về, đỡ cho ta vài ngày tới khỏi làm cơm.”

Mộc Đầu không động đũa, “sao cô lại quen hắn?”

Tô Ly Ly buột miệng lấp liếm: “ai nói ta quen hắn…” nhưng dối không được lắp bắp nói: “được rồi, ta quen hắn, chính là bóng ma ta đào được ở Định Lăng lần trước.”

Vừa nói, nàng vừa gắp một miếng khoai môn ngó sen làm giống thịt đùi chiên giòn, đặt vào bát Mộc Đầu.

Mộc Đầu nhìn cái món ăn chân không giống chân, thịt không giống thịt, tiếp tục cau mày: “Kỳ Phượng Tường là con thứ ba của trấn thủ U Châu Kỳ Hoán Thần, mưu lược cao hơn cả cha anh hắn. Càng đáng sợ hơn là hắn tâm cơ thâm sâu, thủ đoạn tàn nhẫn.”

Tô Ly Ly đáp: “Cái mà giống xương này là củ sen cắt thành từng lát, bên ngoài lăn với khoai môn chiên lên, nhìn giống như chân gà. Nếu ngươi thích ăn, ta cũng có thể làm được.”

Mộc Đầu vẫn không ăn, quở trách nàng: “Người nào không chọc lại đi chọc đến hắn! Cẩn thận cả xương lẫn xác không còn một mảnh nào đâu.”

Tô Ly Ly nhẹ nhàng đặt đũa xuống, trầm ngâm hồi lâu, dường như mệt mỏi nói: “Mộc Đầu, chúng ta không nói đến chuyện này nữa được không? Hôm nay sinh nhật ta, để ta ăn một bữa vui vẻ đi.

Mộc Đầu im lặng nhìn nàng một lúc, đáp một tiếng “Được”, vươn tay cầm lấy bình rượu bằng sứ trắng, rót gần đầy hai chén rượu nhỏ, Tô Ly Ly nâng chén lên ngửa đầu uống cạn. Mộc Đầu dùng đũa gắp cái đùi gà chay bằng khoai sọ lặng lặng ngồi ăn. 


Tô Ly Ly một tay nâng chén, một tay chống đầu, dường như đã say, nhìn sang hắn cười nói: “đã nhiều năm rồi ta không có được một bữa sinh nhật như thế này, có bao nhiêu là đồ ăn, lại có người thực lòng tốt với ta ở ngay bên cạnh.”

Nàng nói đầy thương cảm, Mộc Đầu lại ngước lên cười cười: “đồ ăn ngon thật, chỉ sợ cô làm lại không được ngon thế này.”

Tô Ly Ly cũng không buông được sầu não trong lòng, lại gắp một đũa nói: “để ta nếm thử xem.”

Hai người tâm trạng tốt lên, món nào cũng nếm qua. Tô Ly Ly nhấp một chén, càng uống càng vui vẻ, kể cho Mộc Đầu mấy chuyện hay trên phố. Vốn dĩ bình thường người ta càng uống càng ầm ĩ, Tô Ly Ly lại càng uống càng yên lặng, cuối cùng chỉ nâng chén rượu cười cười không nói. Hai bình rượu đều đã rót ra hết, Mộc Đầu nói: “Cô đừng uống nữa, ăn chút gì đi.”

Tô Ly Ly cũng gật đầu: “không uống nữa, rượu nặng quá.” Lại múc một bát canh nhấp nhấp, Mộc Đầu gắp chỉ mấy món ăn, bình phẩm mùi vị, Tô Ly Ly khen ngợi nhiệt tình, cứ thế ăn tới tận giờ hợi tam khắc. Chủ quán ngại ngùng nói: “Hai vị quan khách, quán sắp đóng cửa rồi, hay là hai vị ngày mai lại tới.”

Tô Ly Ly hào phóng đập xuống bàn tấm ngân phiếu của Kỳ Phượng Tường, “cầm lấy đi, không cần thối lại.” Đứng dậy đi, người hơi đong đưa nhưng vẫn tiếp tục đi thẳng xuống dưới lầu. Mộc Đầu theo sát phía sau. Tô Ly Ly thắc mắc, sao mấy bậc thang lầu này lại tự dưng biến thành cái rộng cái hẹp không đều như vậy, thế nhưng vẫn kiên quyết bước xuống.

Đi ra tới ngoài đường chính, đèn đã tắt, xung quanh không bóng người, bờ sông tĩnh mịch. Mộc Đầu thấy nàng càng đi càng ra phía mép nước, chỉ sợ ngã xuống sông, vươn tay kéo nàng đi về nhà.

Tô Ly Ly cứ để hắn kéo đi mấy bước, đột nhiên gạt tay hắn ra: “ngươi kéo ta làm gì?”

“Cô sắp ngã xuống sông tới nơi.” Mộc Đầu chẳng biết làm sao.

“Không có ngươi ta cũng tự về được.”

“Ta đã ở đây thì tạm thời có thể giúp cô tìm đường về.”

Tô Ly Ly ngẩng đầu liếc xéo vào mắt hắn, cười lạnh nói: “Ta là cây khô cằn cỗi, ngươi là hải âu giữa đất trời mênh mông. Ngẫu nhiên gặp bất hạnh rơi xuống nơi đây, chẳng lẽ lại muốn treo cổ luôn ở cái cây này.!”

Mộc Đầu sững người, Tô Ly Ly không quay đầu, mặc kệ hắn, đi thẳng về phía trước. Đi được năm bước, eo bị siết lại, một lực kéo nàng ngã về phía sau, rơi vào vòng tay ấm áp. Tiếng thở của Mộc Đầu sát bên tai, mang theo sự bướng bỉnh cố chấp, “Ta bay đi rồi sẽ bay trở lại!”

Tô Ly Ly vốn dĩ muốn cười, nhưng không hiểu sao khóe mắt lại ươn ướt. Cánh tay hắn vận lực quấn chặt lấy nàng, mặt vùi lên tóc, hơi thở nóng ấm phủ lên từng sợi tóc, vỗ về da thịt nàng. Tô Ly Ly xoay người, vùi đầu vào ngực hắn.

Ôm nhau vốn dĩ là một tư thế an ủi, ở nơi yên tĩnh, bên cạnh mặt sông mông mênh này lại giống như một lời hứa hẹn và tin tưởng tuyệt đối.

0 nhận xét to “Thiên tử mưu chương 3 [3.1]”

Đăng nhận xét