Chủ Nhật, 2 tháng 4, 2017

Thiên tử mưu chương 3 [3.2]

,
Tô Ly Ly rất hiếm khi uống rượu, lại càng hiếm khi say. Như người ta nói, rượu vào thì lời ra, làm cái gì lúc say cũng không nhớ nữa, sáng sớm tỉnh dậy còn nguyên quần áo nằm trên giường, ngoài đau đầu ra thì cũng chẳng có gì nghiêm trọng.

Mộc Đầu hỏi: “Chưa thấy ai uống rượu như cô, uống xong khóc ướt hết cả y phục ta.”

Tô Ly Ly kiên quyết phủ nhận: “cô nương đây uống rượu ngàn ly chưa ngã, vạn chén chưa say. Ngươi đến uống canh còn vung vãi cả ra lại còn đổ cho ta.”

Mộc Đầu hừ lạnh một tiếng: “uống rượu say rồi lại còn đứng chỗ lạnh cuối cùng thì bị trúng gió. Ta mà không ôm chặt cô chỉ sợ bệnh thương hàn nặng rồi.”

Tô Ly Ly bị nói đến mức không nói trả được câu nào, lúng túng rời đi.

Tĩnh dưỡng vài ngày, sáng sớm tỉnh dậy, ánh nắng chan hòa, vạn vật dễ chịu. Trình thúc đang ở trong sân tự mình dặn dò mấy thợ đóng gỗ, Tô Ly Ly lượn một vòng thấy kỳ lạ hỏi: “Mộc Đầu đâu?”

Trình thúc đáp: “Trời thu thanh mát, cùng Trương sư phụ đi Thê Vân tự chơi rồi.”

Tô Ly Ly tức giận, “hai ngày nay bận bịu chạy không kịp, hắn lại có tâm trạng chạy đi chơi. Chắc không muốn đóng quan tài lại thích làm hòa thượng rồi!”

Trình thúc cười nói: “Cho hắn nghỉ một ngày đi, từ khi vết thương trên chân lành lại còn chưa được ra ngoài đi dạo nữa.”

Tô Ly Ly nhỏ giọng lẩm bẩm: “đi dạo thì đi đi, cũng không biết đường gọi ta đi cùng.”



Tô Ly Ly vốn cho rằng hắn sẽ hỏi chuyện nàng quen biết với Kỳ Phượng Tường, thế nhưng từ bữa nàng tỉnh rượu đến nay, Mộc Đầu vẫn chưa hỏi một câu. Trái lại Tô Ly Ly lại phải tự đi hỏi hắn làm sao mà quen biết với Kỳ Phượng Tường. Mộc Đầu nói có dịp đi qua U Châu, đúng lúc Kỳ Hoán Thần dẫn binh xuất thành chinh phạt phương Bắc, hắn ở trong đám người nhìn thấy. Tô Ly Ly nghe xong cũng không biết có nên tin hay không.

Chiều nay Kỳ Phượng Tường tự mình đến. Nhìn ngang nhìn dọc rồi bước vào tiệm quan tài, Tô Ly Ly đang ngồi trong quầy cùng Mộc Đầu tính toán sổ sách, Kỳ Phượng Tường thong thả đi tới, gọi “Cậu chủ Tô.” Tô Ly Ly ơ một tiếng, “Kỳ công tử tới chơi.”

Kỳ Phượng Tường nhìn trước nhìn sau đại sảnh của tiệm quan tài một lượt, cười nói: “Tiệm này của cô cũng dễ tìm, nhìn qua cũng không tồi.”

Nói tới chuyện cửa tiệm, Tô Ly Ly liền bày ra bộ dạng ông chủ, cười lấy lòng: “quả đúng vậy, Kỳ công tử muốn chiếu cố tới công việc làm ăn của ta sao?”
Kỳ Phượng Tường gật gật đầu, “đã tới đây thì cũng chiếu cố vậy.”

Tô Ly Ly kêu Mộc Đầu đưa sổ sách tới, lật sổ hỏi: “Dùng chất liệu gì đây? Hoa văn? Kích thước?

Kỳ Phượng Tường nhìn sang Mộc Đầu, nheo mắt lại nghẫm nghĩ, cau mày nói: “những cái này ta thực ra cũng không rõ, chất liệu cũng không cần tốt quá, tầm trung thôi. Làm rộng một chút để có thể chứa được người béo. Điều quan trọng nhất, trên nắp quan tài khắc bốn chữ - Lộc Đố Quốc Tặc(*)!”

(*): Sâu mọt bòn rút bổng lộc triều đình.

“Cái gì tặc?” Tô Ly Ly hỏi lại.

Kỳ Phượng Tường lấy cây bút của nàng, viết vào sổ, bút lực uy nghiêm gay gắt, gác bút nói: “Chính là bốn chữ này.”

Tô Ly Ly xem một lúc, nhàn nhạt nói: “Đặt cọc một ngàn lượng.”

“Cậu chủ Tô tính ôm tiền chạy trốn sao? Lại muốn nhiều vậy.”

Tô Ly Ly thẳng thắn đáp: “Chẳng lẽ nhìn ta giống lừa đảo lắm hay sao? Hay là loại người chỉ lừa được ngàn lượng?”

Kỳ Phượng Tường bỗng nhiên phá lên cười: “Là ta bụng dạ tiểu nhân rồi, một ngàn lượng vốn không đáng để lừa. Hôm sau ta kêu người mang tiền đến, ngày mai ta trở về U Châu, chắc khoảng trung tuần tháng mười tới lấy. Tô cô nương chớ quên đấy.”

“Chuyện công việc không bao giờ ta quên.”

Ánh mắt Kỳ Phượng Tường hướng sang Mộc Đầu nói: “Đây là Mạc Đại của tiệm may sao?”

Tô Ly Ly cũng không ngẩng đầu lên, vẫn hờ hững đáp: “đó là ta gạt huynh thôi, hắn tên Mộc Đầu.”

Kỳ Phượng Tường vỗ tay cười lớn: “Tên này cũng hay, nhìn thần thái sắc mặt này, đúng là người nào tên nấy.”

Mộc Đầu trán nổi gân xanh, chờ khi Kỳ Phượng Tượng đi xong, quay lại đối diện với Tô Ly Ly nói: “Ngân lượng không dễ lừa vậy đâu.”

Tô Ly Ly lắc đầu, “Lộc Đố Quốc Tặc không phải ai cũng có thể làm, giá này ta tính đã là rẻ rồi.”

Cuối cùng nàng quyết định dùng gỗ sam làm cỗ quan tài này.

Mộc Đầu tự mình động tay, chạm trổ tỉ mỉ, khắc lên bốn chữ kia, lại kiếm từ trong thư phòng ra mấy kiểu bùa chú, khắc lên mặt trong quan tài.

Tô Ly Ly thấy kì quái, hỏi: “đây là ai vậy, ngươi muốn người ta không đầu thai được à.”

Mộc Đầu lạnh lùng đáp: “Đã là Lộc Đố Quốc Tặc đương nhiên không cần đầu thai.”

Lúc này là đầu tháng chín, trời thu trở lạnh, vạn vật đều mang vẻ xơ xác tiêu điều, giống như trời đất đang chuẩn bị lật sang trang. Tô Ly Ly vốn nhạy cảm, ban đêm trằn trọc, từng sợi lông tơ đều cảm nhận được mối nguy sắp đến, khó mà ngủ say được, đoán không ra đợt sóng lớn nào ẩn dưới bề mặt bình tĩnh kia. Tối nay ngủ không ngon, mơ màng cảm thấy những ngón tay lạnh lẽo đang vuốt ve khuôn mặt mình, trong cơn bóng đè, vùng vẫy một lúc vẫn không thoát ra được.

Có người nhẹ nhàng gọi: “tỷ tỷ.” Tô Ly Ly nghe ra là Mộc Đầu, cố gắng mở mắt ra nhưng vẫn bị cơn bóng đè kéo lại, làm sao cũng không mở ra nổi. Nàng yên lặng đợi hắn lên tiếng lần nữa, thế mà Mộc Đầu từ đầu đến cuối vẫn không nói thêm câu nào. Không biết bao lâu, Tô Ly Ly chìm vào giấc ngủ say, thậm chí buổi sáng cũng dậy muộn hơn thường ngày.

Tỉnh dậy vẫn không cảm thấy thoải mái, trong lòng trầm tư suy nghĩ, ngồi dậy, nhấc chăn lên bước ra khỏi giường.

Tâm trạng bất ổn mấy ngày nay cuối cùng cũng có đáp án, bên gối lộ ra một góc giấy trắng. Nàng lôi ra, trong đó là bút tích mảnh khảnh của Mộc Đầu: “Không được tin Kỳ Phượng Tường.”

Tô Ly Ly vội buộc tóc lên lao ra sân, đẩy cửa phòng Mộc Đầu bên phía Đông, chăn gối chỉnh tề, phòng ốc sáng sủa sạch sẽ, đầu giường còn đặt thanh gươm lần trước mua ở chợ. Nhất thời nàng không hiểu là hắn có ý gì, ngẩn người đứng dó. Trình thúc không biết đã đứng sau lưng từ lúc nào, bình tĩnh nói: “Mộc Đầu đi rồi. Tối qua đến từ biệt ta.”

“Hắn nói gì?”
“Hắn không nói gì cả, chỉ nói hắn đi đây, dặn cậu vạn sự cẩn trọng.” Trình thúc vốn đã thấu suốt sự đời: “Ly Ly, hắn vốn không phải người tầm thường, không thể chết già ở nơi phố chợ này, cậu…này.”

Tô Ly Ly nghiến răng thốt ra ba chữ: “Đồ vong ơn”. Muốn chửi tiếp nhưng lại thốt không ra được câu nào, quay người lại, nhìn thấy bầu trời xanh ngắt như vừa mới được rửa sạch, bị ngăn lại trong bốn bức tường, yên tĩnh có thừa nhưng lại không đủ để diều hâu tung cánh. Rút cục chỗ của ngươi là trời cao đất rộng, của ta là góc nhỏ thanh bình.

Tô Ly Ly đứng tựa vào cột trụ nơi cửa, trầm mặc mê mải nhìn đống quan tài của mình.

Bảy ngày sau, thái sư Bào Huy hành thích vua, tự mình ngồi lên ngai vàng, nhà nhà trong kinh thành đều đóng cửa, binh mã khắp mọi nẻo đường. Tô Ly Ly đóng cửa trong thành, đương nhiên không biết các châu quận bên ngoài đã cờ xí rợp trời, ở các vùng biên giới, quan lại không có hoàng thượng cũng tự mình lập chính quyền riêng.

Giống như một mặt hồ mênh mông bỗng nhiên rơi xuống một tảng đá lớn, dậy lên sóng to, trời đất đảo ngược.

Cái đất nước còn non yếu này, nỗ lực duy trì sự thống nhất thiên hại cuối cùng cũng đại loạn rồi.



Ngày mười ba tháng 9 năm nay, trời mây u ám, trong thành cũng gió sầu mưa thảm. Tối đến Tô

Ly Ly nằm trong chăn, chỉ nghe bên ngoài tiếng binh mã đi qua đi lại, khó mà ngủ say cho được. Phủ thái sư đã hạ lệnh giới nghiêm, sau giờ Thân cấm đi ra đường, người nào trái lệnh phải chém. Mỗi ngày trời chưa kịp tối, nhà nhà đã đóng hết cửa nẻo.

Tô Ly Ly ngủ không được, dứt khoát mặc áo lên, xõa tóc đi tới ngồi dưới giàn hồ lô nơi hậu viện hóng mát. Vị hôn quân kia đã chết rồi, có lẽ đây là điều khiến nàng hả lòng hả dạ nhất trong mấy năm qua. Nàng cho dù chỉ là phận con sâu con kiến nhưng vẫn có quyền oán hận. Có vẻ như gánh nặng lớn đột nhiên trút khỏi người, nhất thời ngỡ ngàng chưa quen.

Bên ngoài lại có một đoàn binh sĩ tuần tra dẫm chân đều tăm tắp xuống nền đất đi ngang qua. Tô Ly Ly vẫn cứ tiếp tục ngồi dưới giàn hồ lô không muốn rời đi, dường như nơi này có một khoảng hồi ức không muốn quên đi. Lúc bốn bề yên tĩnh trở lại, cửa phụ có ai gõ nhẹ ba tiếng. Tô Ly Ly đột nhiên thấy lạnh người, chăm chú lắng nghe. Tiếng gõ lại tiếp tục, có chút lo lắng, lại có phần gấp gáp.

Tô Ly Ly rón ra rón rén bước đến bên cửa, nhẹ giọng hỏi: “Ai đấy?”
Bên ngoài có tiếng trả lời nhỏ: “Ta đây, lão Trương.”

Tô Ly Ly lập tức mở cửa, Trương sư phụ dắt theo một đứa bé, lách mình đi vào. Ba người nín thở lắng nghe một lúc, Trương sư phụ thấp giọng nói: “Vào rồi nói.”

Tô Ly Ly đưa họ vào nội viện, đóng hết cửa từ bốn phía rồi gọi Trình thúc, thắp một cây nến nhỏ. Trương sư phụ mượn ánh sáng từ nến, lấy ra một gói thuốc, hút một hơi nói: “Tiểu chủ, gần đây ta có chút chuyện, phải mạo hiểm ra khỏi thành một chuyến. Đứa nhỏ này là con người họ hàng xa của ta, muốn để nó tạm thời lưu lại đây.”

Tô Ly Ly nhìn sang, đứa nhỏ kia chỉ mới tám chín tuổi, nấp sau người Trương sư phụ, điệu bộ sợ hãi rụt rè. Tô Ly Ly nhìn Trình thúc, Trình thúc vừa ho vừa nói: “thời buổi binh mã loạn lạc này, có gì mà không lưu lại được chứ, cứ ở đây được rồi.”

Trương sư phụ kéo đứa nhỏ lên phía trước, nhu hòa nói: “Vị tỷ tỷ và lão bá này đều là người tốt, con không cần phải sợ.” Đứa nhỏ mặc một bộ quần áo vải thô, nhưng làn da lại trắng nõn mịn màng.

Tô Ly Ly hỏi: “Ngươi tên gì?”

Nó nhát gan nhìn Tô Ly Ly một lúc rồi mới mở miệng nói: “Ta tên Vu Phi.”

Tô Ly Ly chợt nghĩ tới lúc Mộc Đầu vừa đến đây, cũng là bộ dạng lưỡng lự cảnh giác này, chỉ là trong ánh mắt có mấy phần cương nghị hơn so với đứa nhỏ này. Tô Ly Ly cười nói: “ngươi đừng sợ, người lớn trong thành này phát điên cả nên mới náo loạn ầm ĩ như động đất thế. Chúng ta không cần chấp bọn họ.”

Vu Phi gật gật đầu hiểu chuyện.



Lúc mặt trời mọc, Trương sư phụ cáo biệt rời đi. Mười mấy ngày sau đó, Tô Ly Ly lặng lẽ trông côi cửa hàng. Vu Phi rất ít nói, cứ làm cái đuôi bám theo Tô Ly Ly, giống như một con chó nhỏ bị người ta vứt bỏ đã tìm được chủ nhân. Tô Ly Ly vốn dĩ cũng không phải lòng dạ sắt đá, cũng thực lòng đối tốt với nó.

Bởi loạn lạc trên phố, Trình thúc không cho Tô Ly Ly ra đường, tự mình ra ngoài mua mấy thứ về nấu ăn, có bao nhiêu mua bấy nhiêu, đều tích trữ trong tiệm. Tuy nhiên hàng hóa trong thành càng ngày càng khan hiếm, binh lính lại cướp bóc, từng ngày lần lượt trôi qua như thế, cũng không biết từ nay về sau sẽ ra sao. Tô Ly Ly nhìn tường than thở, không phải một sớm một chiều là xây xong, thế mà chỉ trong một đêm đã bị phá hủy tan tành.

Vị thái sư đại nhân kia giết vua soán ngôi, lôi người trong hoàng thất ra tàn sát không sót một ai; vẫn chưa dừng lại, còn đại giá trên phố, thấy ai không vừa mắt liền giết ngay. Trong kinh những gia đình nào giàu có, phủ đệ nào đối địch với triều thần, tất cả đều tịch thu không còn gì, nạp hết vào quốc quỹ. Ăn chơi đàng điếm, hoang dâm vô độ. Trong thời buổi này, mạng người như cỏ rác, người nào cần mạng đều phải rụt đầu trốn trong nhà.

Đầu tháng mười, lại có tin truyền tới, đội quân bên ngoài nổi dậy phất cờ khởi nghĩa báo thù cho hoàng thượng, đã đánh tới kinh thành rồi. Kinh thành thế đơn lực mỏng, khó mà giữ được lâu, một số người còn có tư tưởng vò sứt cứ để mặc nó sứt luôn. Thái sư Bào Huy đại nhân kia dường như cũng có thái độ này, tổng lực đã không thể đối kháng được, liền phóng hỏa đốt thành.

Kinh thành phồn hoa một thuở, cuối cùng cũng thành địa ngục trần gian.

Tiệm quan tài Tô Ký ở góc đường Bách Phúc, bị thiêu rụi mất nửa tiệm, vẫn may hướng gió thổi ra phía ngoài mới dập được lửa. Đứng dưới căn nhà đổ nát, Tô Ly Ly không sợ không hoảng, chỉ đem cửa bên trong làm thành cửa ngoài, đóng lại để tránh gió mưa. Hôm nay trèo lên mái nhà nhìn xuống, phía Tây thành đang bốc cháy rừng rực, khói đen từ đường phố bay thẳng lên trời.

Nàng theo bậc thang bước xuống, trở về phòng lấy chuôi kiếm Mộc Đầu để lại, cầm lên cảm thấy vừa dài vừa nặng, không thuận tay. Đặt thanh kiếm xuống, lại đi qua nhà bếp lấy một con dao thái rau, mở cửa tính ra ngoài. Vu Phi kéo lấy chéo áo nàng hỏi: “Tô tỷ tỷ, tỷ đi đâu thế?”
Tô Ly Ly giơ dao nói: “Ta ra ngoài tìm Trình thúc, thúc ấy ra ngoài nửa ngày rồi vẫn chưa trở về. Ngươi ngoan ngoãn ở lại trong nhà, nếu có người xông vào thì chạy tới hậu viện trốn trong chum đựng nước rỗng chỗ góc có đống mảnh vụn.” Vu Phi vâng lời, Tô Ly Ly đi ra ngoài kéo cửa lại, nhìn thấy đường Bạch Phúc giờ là một vùng đổ nát, bên ngoài là cảnh vách nát tường xiêu, có người thì đang bới đống vụn tìm đồ, có người lại chạy trốn không rõ nguyên nhân.

Tô Ly Ly cứ đi thẳng suốt cả đường cũng không thấy Trình thúc, vòng qua hai góc phố liền tới phía Tây Minh Nguyệt lâu. Vừa nãy nhìn thấy con đường này bị cháy, Minh Nguyệt Lâu cũng bị thiêu rụi hơn phân nửa, đã sớm đóng cửa. Bên cạnh cửa mấy cô nương hoảng sợ đứng chen chúc. Tô Ly Ly đứng trước cửa gọi to: “Ngôn Hoan tỷ tỷ, Ngôn Hoan tỷ tỷ!”

Gọi một hồi, Uông ma ma khuôn mặt tròn vo từ trong nhà ló ra, nhìn nàng một cái, cũng không cười giả lả đến đáng sợ như hôm trước nữa, trái lại không mừng không lụy nói: “Cậu chủ Tô, Hoan nhi tháng trước đã được người ta chuộc ra rồi.”

Từ phía cổng mé Tây thành truyền sang những tiếng huyên náo ầm ĩ, Tô Ly Ly hét to: “đã đi đâu rồi?”

Uông ma ma thờ ơ lắc đầu: “Không biết.”

Tháng trước, đúng rồi, hoàng thượng đã chết, Ngôn Hoan đương nhiên có thể được chuộc ra ngoài. Nhưng tỷ ấy được ai chuộc ra, đi đâu rồi, sao cũng không báo cho mình một tiếng. Tô Ly Ly đứng đó một hồi, mù mờ chẳng hiểu gì, tiếng huyên náo từ phía Tây dần đến gần điếc hết cả tai.

Nàng xoay người trở về, vừa đi qua một con phố liền nhìn thấy loạn quân từ bên cửa thành rút về. Một tên lính mặt đầy máu, dường như đang kêu lên: “Thành bị phá rồi,, thành bị phá rồi, mau chạy đi.”

Tô Ly Ly lần trước ở Định Lăng nhìn thấy tên mặt sẹo đã cảm thấy rất đáng sợ; bây giờ người này mặt đầy máu tươi hét to cầu cứu, so với tên mặt sẹo càng khủng khiếp hơn mới đúng, Tô Ly Ly nhìn thấy nhưng dường như không sợ hãi như trước kia, đi ngược về phía đoàn binh, chỉ nghĩa tới việc về tới tiệm.

Nàng tuy vẫn mặc y phục nam, nhưng thân hình yếu ớt, trong lúc hoảng loạn không biết tên bại binh nào đã kéo nàng đi, Tô Ly Ly không nhìn hắn, một dao chém qua, mấy giọt chất lỏng bắn lên mặt. Nàng vừa thoát ra liền chạy đi. Bên tai nghe có người nói: “Hắn chạy về phía cổng thành, nhất định là gian tế, bắt lấy hắn.”

Tô Ly Ly cũng không nhìn kỹ, quay người vung dao thái rau lên chém loạn xạ.

Sau lưng có tiếng vó ngựa ầm ĩ chạy qua, bóng dao lướt qua trước mắt. Bên tai “vù” một tiếng xé gió, một trường tên lướt qua mặt nàng, đâm thẳng vào yết hầu của tàn binh. Tên kia kêu lên một tiếng thê thảm, ngã về phía nàng.

Tô Ly Ly không kịp nghĩ nhiều, một tay cầm chắc mũi tên, một đao chém vào gáy hắn. Dao thái rau cắm lên cổ hắn, theo người hắn rơi xuống đất. Tô Ly Ly sững sờ chốc lát, kỵ binh sau lưng nhanh như gió vụt qua, người nàng bị nhấc lên không trung, ngã sấp trên lưng ngựa.

Nàng thét một tiếng, giãy dụa loạn xa, tay bị người cưỡi ngựa kia giữ chặt, giãy không ra. Người kia ghìm ngựa đứng lại, cât giọng nặng nề: “Cậu chủ Tô, đừng có xoay đi xoay lại nữa được không.” Tô Ly Ly cảm thấy giọng nói này hơi quen, ngữ điệu lại quá bình tĩnh vững vàng, nhất thời không phân biệt được ra là ai. Người kia đã đặt Tô Ly Ly ngồi vững trên yên ngựa, bình thản nói: “chém người linh hoạt đấy, chỉ là lúc xuống tay không nên lúng túng hoảng sợ.”

Tô Ly Ly nhìn Kỳ Phượng Tường khuôn mặt tuấn lãng thanh thoát bị lem đầy khói bụi, bốn mắt nhìn nhau chỉ cách mấy phân. Kỳ Phượng Tường thấy nàng bị dọa đến nỗi ngây ngốc nhìn mình, khuôn mặt vốn bình thường nghiêm túc cũng tràn ngập ý cười, thái độ trêu chọc tăng thêm mấy phần so với trước kia, nói: “Lần trước ta đặt quan tài đã làm xong cả chưa?”

“Hả?” Não Tô Ly Ly vẫn chưa kịp hoạt động.

“Ta đã nói trung tuần tháng mười tới lấy, không phải cô đem đi chẻ củi đốt rồi chứ.” Kỳ Phượng Tường vẫn cười.

Tô Ly Ly định thần lại, gật đầu, “Làm xong rồi.” Đột nhiên thấy cảm thấy hai tay hắn đang để lên eo mình, mình thì đang ngồi trên ngựa của, tựa cả nửa người vào hắn, liền đẩy hắn ra nói: “Quan tài đã sớm làm xong cả rồi, chỉ đợi huynh tới lấy.” Nhưng tay lại chạm vào áo giáp lạnh ngắt của hắn, ngước lên quan sát, Kỳ Phượng Tường toàn thân mặc áo giáp bạc, bó chặt từ vai xuống eo, chùm tua mũ giáp phất phơ.

Hắn thành thục thoải mái buông lỏng Tô Ly Ly ra, đưa nàng xuống ngựa, gọi một tên lính đến bảo: “Đưa nàng đến tìm Ưng công tử.” Quay đầu sang Tô Ly Ly ôn hòa nói: “Cô không phải sợ, cứ đi theo hắn. Khi về nhớ lau bụi than ở quan tài đi, ngày mai ta tới lấy.” Hắn nói xong, cười cười, thúc ngựa đi theo đường lớn.

Những kỵ binh sau hắn cũng theo hắn rời đi, nhanh như chớp đánh sang hướng trung tâm của thành. Tô Ly Ly đứng nhìn đoàn binh mã qua một lúc, bị thân binh kia kéo đi. Người ngựa của đoàn quân phía sau cũng đã tới, đánh nhau với bại binh, hai bên đường Bách Phúc cũng khắp nơi đều có đánh nhau lẻ tẻ. Tô Ly Ly bây giờ lại đi qua không nổi, chỉ theo thân binh kia đi tắt qua đội quân mà vào. Dần dần cũng đi tới bên cổng thành, chỉ còn lại hơn trăm bộ binh đang vây quanh một cỗ xe ngựa đơn sơ.

Thân binh đi tới bên cạnh xe, bẩm báo: “Ưng công tử, tam gia lệnh cho tiểu nhân đưa người này tới gặp ngài.”

Từ trong xe có tiếng người nhàn nhã đáp “ta biết rồi.” Tên lính kia nhẹ nhàng đi luôn, Tô Ly Ly đứng bên ngoài xe, cả nửa ngày trời cũng không thấy động tĩnh gì bên trong, cũng không biết là vị Ưng công tử nào mà kiêu ngạo thế này. Lại đứng chờ thêm một lúc, Tô Ly Ly ho một tiếng nói: “Ưng công tử, nếu không có việc gì thì ta đi trước.”

Bỗng có người ló ra ngoài cửa sổ xe, Tô Ly Ly nhìn một lúc mới nhận ra là thư sinh mặt trắng đi cùng Kỳ Phượng Tường tới Phú Quý lầu hôm trước, chính là “hừ tiên sinh” trong hai “ông hừm ông hừ” hôm trước. “Hừ tiên sinh” cười nói: “Hóa ra là cô nương, xin thứ lỗi ta thất lễ, lên xe ngồi một lát nhé?”

Tô Ly Ly nhìn xe ngựa, từ chối: “không cần đâu, ta về trước đã.”

Tiểu mặt trắng nói: “Cô nương tốt nhất lên xe đi. Lúc này trong thành rất loạn, cô đi chưa được chục bước có khi đã bị người ta giết chết rồi. Đợi Kỳ huynh thu xếp ổn thỏa, ta sẽ được cô về.”

Tô Ly Ly chẳng còn cách nào đành bước lên xe, trên xe khá rộng rãi, còn bày một văn án. Tiểu thư sinh mặt trắng hành lễ chào hỏi sơ qua: “Tại hạ Ưng Văn, lần trước gặp nhau vội vã quá, vẫn chưa giới thiệu danh tính. Cô nương có phải họ Tô?” Tô Ly Ly nghĩ bụng, lần trước là ta đuổi ngươi đi, ngươi đương nhiên còn chưa kịp giới thiệu tên họ, miệng lại trả lời dứt khoát: “Đúng vậy, Ưng công tử khách sáo rồi.”

Ưng Văn cũng không nói thêm, cúi đầu chỉnh sửa một bản công văn. Tô Ly Ly liếc nhìn, là bản cáo thị an dân, ngập ngừng hỏi: “Đây là … binh mã nơi nào?”

Ưng Văn tay viết miệng đáp: “Là doanh trại thủ vệ U Châu. Kỳ đại nhân đã truyền hịch trừ gian, tam công tử chính là tướng tiên phong.”

Tô Ly Ly nghĩ thầm trong lòng, theo số lần đến kinh thành của Kỳ Phượng Tường trước kia, có lẽ là đã tiến hành từ lâu, đến nay đại loạn như thế này, đương nhiên sẽ đánh tới kinh thành trước rồi mới có thể thể thống lãnh chư hầu. Chỉ sợ Kỳ gia có tâm tư thế này không chỉ ngày một ngày hai, vừa đúng lúc Bào Huy soán ngôi, tạo cơ hội danh chính ngôn thuận. Tô Ly Ly vừa thản nhiên, vừa như hiểu hết, nhìn vào mắt Ưng Văn, hắn cười nhẹ, thu lại thông cáo, gõ gõ lên xe nói: “Chúng ta đi thôi.”

Xe ngựa chầm chậm đi tới Như Ý phường, đi tới đường Bách Phúc, chính là cửa trước đã bị thiêu cháy của tiệm quan tài Tô Ký. Tô Ly Ly cáo từ bước xuống khỏi xe, đá dẹp mấy khúc gỗ đi vào nội viện, không thấy có gì bất thường, gọi Vu Phi mấy tiếng. Vu Phi từ trong hậu viện chạy ra bổ nhào lên chân nàng. Tô Ly Ly nhìn trái nhìn phải, hỏi: “Trình thúc vẫn chưa về sao?”

Vu Phi lắc đầu nói: “Vừa rồi có đám tàn binh trong thành đi vào, lật tung cả sân lên, không thấy tiền của đâu liền muốn đốt nhà. Sau đó có mấy người đánh tới, họ chạy đi rồi.”

Tô Ly Ly ôm Vu Phi, trầm ngâm không nói. Một lúc sau xoay người đi vào bếp tìm ít đồ, hai người ăn uống qua loa. Cứ thế tới khuya, Trình thúc vẫn chưa về. Tô Ly Ly ngồi trên giường, cũng không biết qua bao lâu, thấy Vu Phi đã ngủ say mới tựa người lên đầu giường chập chờn thiếp đi.

Trong lúc mơ màng, nhìn thấy rất nhiều năm về trước, tạm trú tại một khe núi, cỏ cây xanh tốt chim chóc hót vang, sắc trời mịt mù không rõ. Nàng ngồi bên cạnh đám cỏ ngả nghiêng, chỉ cảm thấy mênh mông trống trải, lạnh lẽo như không phải chốn nhân gian. Xa xa có một cỗ xe kéo gỗ đi tới, trên xe treo một đèn lồng bằng giấy đỏ tươi, trên đèn lồng có chữ “Tô” được viết theo lối chữ Lệ.

Tô Ly Ly nhìn không rõ, đứng dậy gọi to: “Trình thúc, Trình thúc.” Con la kéo cái xe kẽo cà kẽo kẹt đi tới trước mặt nàng, trên xe lại không có một ai, chỉ có một cỗ hòm rách còn chưa sơn. Tô Ly Ly nhỏ giọng gọi một tiếng “Trình thúc.” Cũng không thấy bóng dáng Trình thúc đâu.

Nàng do dự đi tới phía trước, nắp quan tài bị lệch ra một chút, bỗng nhiên nhìn thấy khuôn mặt của Mộc Đầu, trắng bệch không chút huyết sắc nằm trong quan tài, dường như đã chết. Tô Ly Ly lạnh người, muốn đẩy nắp quan tài để kéo hắn ra, nhưng có làm thế nào cũng không thể đẩy ra được.

Tô Ly Ly vươn tay sờ lên khuôn mặt lạnh ngắt của hắn, bốn bề không một bóng người, đến một người giúp nàng cứu hắn cũng không có, chỉ có một vùng hoang vu trước mắt, chốc lát nước mắt đã rơi đầy, trong giấc mộng đột nhiên tỉnh lại. Vươn tay sờ thử, khuôn mặt đã ướt đẫm, nàng đứng dậy đi vào sân rửa mặt. Nước lạnh cóng, gió thổi tới tận xương, đã quá nửa đêm, ánh trăng sáng trong phủ cả khoảng sân.

Cảnh tượng như thật trong giấc mơ đến giờ vẫn hiện rõ ràng ngay trước mặt, nhưng Tô Ly Ly có cảm giác chắc chắn: Mộc Đầu không thể chết được, lần trước hắn thương thế nặng như vậy vẫn không chết, đến nay đã khỏe lên nhiều, càng không thể chết. Trong lòng lại có một suy nghĩ khác khiến nàng thấp thỏm không yên, như có cái gì điều khiển, nàng chầm chậm đi tới trước cửa nội viện, kéo chốt cửa, nhìn thấy sảnh chính cửa tiệm.

Tô Ly Ly đi từng bước từng bước một ra ngoài, trên mặt đất vương vãi đủ thứ, có cỗ quan tài đã cháy một nửa có cái ghế xích đu nàng từng ngồi, có ngưỡng cửa đã dẫm đạp lên không biết bao nhiêu lần. Ngoài bậc cửa, Trình thúc lặng lẽ nằm trên mặt đất, ánh trăng chiếu xuống khuôn mặt trắng bệch không chút huyết sắc. Tô Ly Ly đi tới quỳ gối bên cạnh, vừa hi vọng vừa lo lắng gọi một tiếng: “Trình thúc.”

Trình thúc không đáp lại, ngón tay vẫn níu chặt bậc cửa của tiệm quan tài Tô Ký, người đã chết rồi.


0 nhận xét to “Thiên tử mưu chương 3 [3.2]”

Đăng nhận xét