Thứ Bảy, 22 tháng 4, 2017

Thiên tử mưu chương 5 [5.2]

,

Khi Tô Ly Ly tỉnh lại, thấy mình đang nằm trong một khoang thuyền thấp nhỏ, một ngọn đèn le lói nhỏ như hạt đậu.Cánh cửa sổ bằng gỗ vàng đục cũ kỹ mở ra, bên ngoài là màn đêm thăm thẳm, tiếng nước như có như không. Kỳ Phượng Tường mặc y phục trắng phất phơ, đứng dựa bên cửa sổ, nhìn mặt nước gợn sóng lăn tăn, từng đường nét trên khuôn mặt tĩnh lặng xuất trần, nhưng lại mang theo mấy phần lạnh lẽo tới tận xương tủy.

Hắn không quay đầu, bình thản hỏi: “tỉnh rồi?”

Tô Ly Ly gắng gượng ngồi dậy, trên người được phủ một chiếc mền mỏng, đầu tóc bay toán loạn nhưng y phục vẫn còn chỉnh tề. Nàng quấn thêm lớp mền, cuộn tròn nơi vách buồng, ngẩn người hỏi, “đây là đâu?”

“Bờ Nam sông Vị.” Kỳ Phượng Tường quay đầu lại, ánh mắt thâm sâu không lường được.

“Tại sao lại ngăn chưởng kia?”

Tô Ly Ly đáp: “ngươi mà bị thương thì không mang được ta tới đây, còn ta mà bị thương thì ngươi vẫn có thể cứu ta. Ta muốn sống, chỉ có thể cho trước nhận sau vậy. Đánh cược một phen xem hắn có nhớ chuyện ngày trước không, đúng là dịp may hiếm có.”

Không thể nhìn ra chút cảm xúc gì từ Kỳ Phượng Tường, tựa hồ như có chút tán dương, “trong một khắc mà cô có thể nghĩ tới nhiều vậy, cũng thực không dễ dàng gì. Nhưng chưởng kia của Thời  Dịch Chi không ai ngăn nổi, một phát chí mạng.”

Tô Ly Ly nói: “Khi vào thành ngươi cứu ta một lần, ta không muốn nợ tình, vẫn phải trả ngươi một lần thôi.”

Kỳ Phượng Tường yên lặng nghe hết, nhìn nàng không nói, hồi lâu mới cười nhàn nhạt: “Được. Hiện tại có chìa khóa, chúng ta nói tiếp chuyện tráp kia đi.”
Tô Ly Ly cũng không kinh ngạc, không thấy kỳ quái, ngữ khí thản nhiên tiếp lời hắn: “Ta đoán Ngôn Hoan không đợi được tới khi ngươi chuộc ra, không thể nói cho ngươi tình hình thực tế nhỉ.”

“Nàng thực tế hơn cô, tuy có chút công lợi, nhưng cũng tính là thông minh.”

Tô Ly Ly thận trọng hỏi: “Nàng thế nào rồi?”

Kỳ Phượng Tường ngừng lại một chút: “Nên như thế nào thì như thế ấy.”

Tô Ly Ly cảm giác ớn lạnh tràn từ đầu tới chân, “Ngươi giết nàng rồi?”

Kỳ Phượng Tường cười nhạo nói: “Ngươi cũng đưa nàng ra làm thế thân, hiện tại lại mèo khóc chuột sao?”

Tô Ly Ly vùi mặt vào trong chăn, trầm mặc một lát, khi ngẩng đầu lên, khóe mắt hơi ẩm ướt: “Nàng ấy thật đáng thương. Từ nhỏ đã theo sát ta. Lần đó cha ta tử nạn, ta té bị thương hôn mê bất tỉnh, quan binh vì tìm ta nên muốn phóng hỏa đốt rừng. Mẹ của nàng ấy, cũng là nhũ nương của ta mang nàng đi ra ngoài chặn bọn họ lại. Quan binh đi rồi, nhũ nương cũng chết, Trình thúc cõng ta chạy trốn tới quan ngoại.”

“Ta mất bốn năm mới tìm lại được nàng trong kinh thành. Khi đó nàng thấy ta liền khóc, cầu xin ta cứu nàng. Nhưng mà ta tìm mọi cách cũng không thể cứu ra… Nàng ấy chẳng qua cũng chỉ tìm một chỗ dựa, ngươi vốn dĩ cũng có thể đối xử với nàng tốt hơn một chút…”

Kỳ Phượng Tường ngắt lời nàng: “Cô nghĩ đơn giản quá rồi. Cô không quản ngại kinh thành nguy hiểm đi tìm nàng thế mà nàng lại có thể bán đứng ngươi. Ngày nào đó khó mà chắc được nàng không mang chân tướng này bán đứng cho người khác. Nỗi oán hận của nữ nhân, đôi khi chẳng có lý lẽ gì.Ta dán miệng nàng ấy lại cũng là giúp cô một chuyện. Nếu là người khác, chưa chắc đã đối xử với cô mềm mỏng như ta. Ngươi nghĩ tới Trình thúc xem.”

Tô Ly Ly rùng mình một cái: “Ta không biết là tráp gì.”

Kỳ Phượng Tường lắc đầu nói: “Gấp gáp quá rồi. Lúc nói dối là phải tránh chột dạ, phải kiên nhẫn đợi lúc thời cơ tốt nhất, để lời nói dối nghe có vẻ hợp tình hợp lý.” Hắn phất áo ngồi xuống, hoa văn tối màu thêu nơi ống tay nổi bật trên nền áo trắng tinh, vẻ mặt đường hoàng đĩnh đạc mà giấu bớt sự dữ dội, không nguy hiểm ám muội như hồi ở Định Lăng, cũng không ưu việt xuất chúng như ở Phú Quý lầu, ngược lại mộc mạc trong sáng như một người nhàn rỗi xa lánh thế sự.

“Trước kia thời Lệ Đế còn là thái tử, có một vị lão sư,” hắn cất giọng đều đều như đang kể một câu chuyện cổ, “cũng chính là thái phó của thái tử - Diệp Tri Thu. Tương truyền hắn có tài năng kinh thiên động điạ, học thuật quỷ thần không dò tới, đem sở học cả đời viết nên sách thống ngự thiên hạ.Tiên đế sau khi xem xong vô cùng tán dương, lệnh cho người thợ lành nghề lấy nhôm đúc thành hộp để cất giữ, dùng chìa khóa đặc biệt để khóa lại. Người đời gọi là thiên tử sách.”

Kỳ Phượng Tường tối nay dường như cố ý muốn nói nhiều với nàng, tiếp tục cất giọng: “Truyền rằng chiếc tráp nhôm kia được ngâm hợp kim mạ vàng, ngàn năm không hỏng, nếu không có chìa khóa tam lăng, thì có dùng đao đâm rìu bổ cũng không mở ra nổi.Tiên đế để Diệp Tri Thu giữ cái tráp đó, như một chỉ dụ truyền ngôi. Nhưng khi hôn quân đăng cơ, không biết có khúc mắc gì với thái phó, Diệp Tri Thu đột nhiên rời triều, biệt tăm biệt tích. Thiên tử sách từ đó cũng thất lạc.”

“Từ đó về sau mọi người đồn đại rằng, có thiên tử sách là có được thiên hạ. Hôn quân mặc dù đăng cơ nhưng lại mất tráp này, cho nên mất thiên hạ.”

Tô Ly Ly bất đắc dĩ cười nói: “Đạo thiên hạ, phức tạp rối ren, lại có thể để trong một cái tráp, ngươi tin sao?”

Kỳ Phượng Tường cũng liền cười nói: “Ta đúng là không tin, cho nên tò mò.”

Tô Ly Ly vẫn cười: “Ta cũng rất tò mò, cái vật này hại người nhà ta, phụ mẫu ta, rút cục là đồ như thế nào.”

Kỳ Phượng Tường dịch lại gần nàng một chút, ôn hòa nói: “Tô cô nương, cô vẫn còn nhỏ, kinh nghiệm có hạn. Trong mắt ta, cô trong sáng thấu triệt, không chút che giấu. Mỗi câu cô nói, ta đều có thể nhìn rõ ràng là thật hay giả.” Hắn kéo ngón tay mảnh khảnh của nàng từ góc mền ra, “Không cần nói dối ta, được chứ?”

Tô Ly Ly rụt tay lại nhưng không được. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve tay nàng, nhẹ nhàng nhưng không thể chống cự được, khiến Tô Ly Ly nhất thời lông tơ dựng đứng, không biết ý hắn muốn sao, cơ bắp toàn thân đều trong tư thế chống trả.

Kỳ Phượng Tường lại dùng ngón tay cái vuốt ve lòng bàn tay nàng, giống như đang nghiên cứu, hỏi: “Cô làm quan tài sao lại không có vết chai?”

Tô Ly Ly vốn đã hồi hộp cực điểm, xém chút cắn đứt môi, nói: “Mấy năm nay ta không làm mấy việc sửa ván dở gỗ.”

Kỳ Phượng Tường rút từ góc khoang thuyền ra một hộp gỗ, một tay mở nắp, lách cách đổ ra hơn mười cái đinh dài hai tấc, đầu đinh có bốn gờ sắc nhọn. Kỳ Phượng Tường cầm một chiếc lên nói: “Vật này gọi là đoạn hồn đinh, có thể đâm theo ngón tay cô mà vào, đi thẳng tới chỉ căn. Đêm đó ở Định Lăng cô cũng đã thấy cách dùng. Ta đoán cô thấy khuôn mặt hắn lúc đó ắt hắn sợ đến mức nói không ra tiếng, cho nên vẫn là để ta làm thôi.” Hắn tựa hồ như đang suy nghĩ giùm nàng thật.

Tô Ly Ly nghe rõ ràng, quýnh quáng hết cả, tay vung chân đá loạn hêt cả lên, nhưng làm sao có thể đấu lại Kỳ Phượng Tường, bị hắn ấn vào trong khoang thuyền, áp chặt tựa hồ không thể động đậy. Tô Ly Ly sợ hãi, kêu lên thảm thiết, miệng mắng: “… Kỳ Phượng Tường, con mẹ nó đồ điên này, lão nương không có tráp nào cả! Ngươi buông ra!”

Kỳ Phượng Tường ấn tay nàng ghì chặt lên tấm nệm, nhưng lại nói trầm thấp bên tai nàng: “Đừng kêu như vậy, làm cho người ta nghe thấy lại tưởng ta làm gì cô.” Ngực hắn ép lên lưng nàng, môi chạm sát vào tai, Tô Ly Ly không tránh nổi hắn, muốn chạy không được muốn chết không xong, rút cục kìm không nổi vùi mặt trong đệm, yếu ớt nức nở.

Một tay Kỳ Phượng Tường cầm chặt hai cổ tay mảnh khảnh của nàng, tay kia cầm cái đinh, dùng mũi kim sắc bén kia chọc lên làn da mịn màng nơi tay nàng, nhẹ nhàng xẹt qua, một vết đỏ nhàn nhạt từ từ hiện lên, ung dung nói: “Tra tấn bức cung kiểu này ta quả thực không quen lắm, chúng ta làm đến đây thôi.”

Tô Ly Ly cắn môi, khóc đến hỗn loạn, “Ta không có!”

“Cô không có gì?”

“Cái gì cũng không có!” Nàng dường như quát lên.

Kỳ Phượng Tường vuốt ve từ xương giữa ngón tay đến đầu ngón tay, ôn nhu chân thành nói: “Đinh này đâm vào đầu ngón tay cô cũng không thể lấy được mạng, chỉ là đau chút thôi. Cô có thể không nói, chúng ta mỗi ngày lại phải dùng một lần, mất công quá đi.” Hắn cầm cái đinh kia nhắm ngay đầu ngón tay nàng nhẹ nhàng xoay tròn, mặc dù chưa xước da nhưng đã đâm đến đau đớn.

Tô Ly Ly quát to một tiếng: “A… Đợi chút!”

“Gì vậy?”

Tô Ly Ly cất giọng nhỏ nhẹ yếu ớt hỏi: “Cái này… Cái này là lấy từ trên thi thể đá hóa thành nước ở Định Lăng sao?”

“Không phải, là đồ mới.” Ngữ điệu ôn nhu của hắn bị câu hỏi này của nàng làm cho cứng đờ ra.

“Có sạch không?” Tô Ly Ly khiếp sợ hỏi lại một câu.

“Rất sạch.” Lần này hơi có chút nghiến răng nghiến lợi.

“Vậy… Vậy ngươi dùng đi.” Nàng giống như mèo con bị vứt bỏ, trong lòng biết không tránh khỏi được, non nớt sợ hãi rụt rè.

Kỳ Phượng Tường trầm mặc trong chốc lát, lại chậm rãi nới lỏng tay, chỉ cầm tay nàng không đậy. Tuy gần như là bị hắn ôm đè lên, nhưng Tô Ly Ly lại không hề đỏ mặt, trong lòng sợ hãi, toàn thân phát run. Kỳ Phượng Tường thả nàng ra, ngồi dậy, lùi lại đằng sau một chút, tựa vào vách buồng.

Hắn nhìn Tô Ly Ly nức nở trong khoang thuyền, thần sắc nghiêm túc chưa từng thấy, bỗng nhiên cúi đầu, cầm cái đinh trong tay mình vung vẩy một chút, chậm rãi đâm xuống. Tô Ly Ly nhìn thấy động tác này của hắn, kinh hãi nghẹn lời, không còn nức nở, dừng một chút, lại chuyển thành nấc cụt. “hức…” Nàng cố gắng kìm lại như không kìm được, “Hức…”

Trong khoang thuyền nhất thời trở nên vô cùng quỷ dị, Kỳ Phượng Tượng từ từ dùng sức đẩy cái đinh ngày càng sâu hơn, vẫn hết mực bình tĩnh, có thêm chút thâm trầm tàn nhẫn. Hắn im lặng chăm chút nhìn vào tay mình, thật lâu sau mới rút đinh ném ra ngoài cửa sổ. Trên tay có giọt máu đỏ tươi trào ra, tầm mắt hắn nhìn theo đường cong cái đinh kia vẽ nên, chìm xuống mặt nước, ánh mắt dừng lại bất động nhìn những gợn sóng. Trong không gian yên tĩnh chỉ thi thoảng vang lên tiếng nấc của Tô Ly Ly.

Thần sắc bình tĩnh lãnh đạm của hắn, Tô Ly Ly lúc này lại cảm thấy cảm xúc hỗn độn không thể nắm được, giống như dòng nham thạch nóng chảy bắt đầu rục rịch, đến khi phun cao lên không biết có nhấn chìm nàng hay không. “Hức…” Tô Ly Ly động đậy tay chân đi ra phía cửa, đẩy cửa khoang thuyền ra, thấy có độc chiếc thuyền đang đỗ bên bờ sông, cách bờ hơn trượng chẳng có lấy chiếc thuyền nhỏ nào.

Nàng cũng chẳng để ý nhiều, tính nhảy xuống nước, vừa đến ngoài mạn thuyền, cổ áo bị nắm chặt, có người kéo lại. Kỳ Phượng Tường cười lạnh: “Bà chủ Tô, cô đây là muốn đâm đầu xuống sông tự sát sao? Chỗ này cạn quá, ta có thể giúp cô ném sang bên kia.”


“Hức… Không phải, ta chỉ... hức, muốn lên bờ động đậy tay chân… hức.” Nàng vô cùng uể oải, hận bản thân vô dụng, mới vừa rồi không chỉ bị hắn dọa khóc, lúc này còn không ngừng nấc hức hức, đã không nói được lưu loát còn khiến cho khí thế suy giảm.

Kỳ Phượng Tường nhìn nàng, im lặng một hồi lâu, bỗng nhiên cười cười, nói: “Cô đúng là thật không thể dọa được.”

Tô Ly Ly trước kia chỉ thấy hắn nụ cười ngậm đao, giờ phút này lại chỉ mong sao hắn đội mặt nạ đạo đức giả này, đầu óc đang cố kiếm cách trả lời, Kỳ Phượng Tường đã đưa qua một ly nước, “Uống đi.”

Tô Ly Ly cầm lấy, uống liên tục từng ngụm nhỏ, buông chén, tiếng nấc cụt cũng dừng. Lập tức bình tĩnh lại, Tô Ly Ly không biết nên nói gì.

Kỳ Phượng Tường lại rót một chén nước, tự mình nhấp một ngụm, lẩm bẩm: “Ta từng nghe một vị đại phu nói, nấc cụt là do hồi hộp. Xem ra quả nhiên không sai.”

Tô Ly Ly cười giả lả “Ha ha” hai tiếng, “Đó là do ngươi dụng hình bức cung dọa ta”. Nàng nhấn mạnh từ “dọa”.

“Thực ra thẩm vấn nữ nhân, không cần thiết phải khiến nàng đau đớn. Ánh mắt hắn ám muội, khóe mắt cong cong vô cùng quyến rũ, “mà nên làm cho nàng khoái lạc. Đáng tiếc cô không phải nữ nhân, cùng lắm chỉ được coi là cô bé.

Cô bé thì cô bé vậy, không cần phải cãi nhau vô vị với hắn, đỡ tránh mang thiệt vào thân. Nàng cười gượng nói: “Đúng thế đúng thế, ngươi tin ta không có thứ ngươi muốn là tốt rồi.”

Kỳ Phượng Tường đặt chén xuống cười to, vừa cười vừa đáp: “Ta không tin! Ta vốn dĩ có thể giết cô, cũng có thể cho người thẩm vấn cô.”

“Vậy… Vậy sao ngươi không làm?” Tô Ly Ly vừa thốt ra câu hỏi đã muốn đánh mình một bạt tai, đúng là muốn chết mà.

“Bởi vì ta đã đồng ý với một người khác.” Hắn thu lại nụ cười, chỉ còn lại dáng vẻ lạnh lùng ôn hòa.

Tô Ly Ly từ từ trợn tròn mắt, “Ai?”

Kỳ Phượng Tường không đáp, Tô Ly Ly cũng không còn sợ, kéo tay áo hắn, “Có phải Mộc Đầu không?” Cổ tay áo Kỳ Phượng Tường thấm mấy giọt máu hình tròn, từ đậm tới nhạt, giống như một màn mưa hoa đào, màu đỏ tươi trên cổ tay uốn lượn giống như từng con rạch, miệng vết thương cũng đã cầm máu. Hắn nhíu mày nhìn cánh tay kia, nói: “Ngươi cũng đã biết hoàng thượng chết thế nào rồi chứ?”

“Bị Bào Huy giết.”

Hắn lắc đầu, “Là Mộc Đầu của ngươi giết chết.”

Đã lâu như vậy, Tô Ly Ly đến tận bây giờ mới nghe được tin tức của Mộc Đầu, vừa hi vọng mong manh vừa không tin nổi, cứ mâu thuẫn nhau đến nỗi đứng sững ra đó.

Kỳ Phượng Tường thản nhiên nói: “Bào Huy tuy có tâm địa không chính đáng nhưng lại không ngu ngốc như vậy. Hành thích vua có thể khiến cho các chư hầu khắp nơi lấy cớ công kích. Hoàng thượng đột nhiên chết đi, bất kể có phải hắn làm hay không đều có thể tính lên đầu hắn. Ta cùng Giang… cùng Mộc Đầu định một quy ước, hắn thay ta hạ sát hoàng thượng, ta thay hắn giết Bào Huy.

Tô Ly Ly bỗng nhớ tới cỗ quan tài Kỳ Phượng Tường đặt, Đầu Gỗ tự mình khắc bùa chú, mỗi đao đều quyết liệt, muốn cho Bào Huy vĩnh viễn không siêu sinh, “Hắn với Bào Huy có thù oán gì sao?”

Kỳ Phượng Tường gật đầu cười nói: “Có thù, thù cửa nát nhà tan.”

“Hắn là ai vậy?”

“Ha ha ha, cô sớm chiều ở chung với hắn hai năm, thế mà lại hỏi ta hắn là ai vậy? Cô thật sự giống một cô ngốc ngây thơ.” Hắn cười không kiêng nể gì, mắng vô cùng sảng khoái.

Tô Ly Ly im lặng, nàng đúng là đáng bị cười nhạo, không hiểu gì đi cứu một người, kết quả là ngay cả hắn là ai nàng cũng chẳng biết, nhưng mà nàng nhịn không được lại hỏi: “Hắn ở đâu rồi?”

Kỳ Phượng Tường ngừng lại một chút, mới nói: “Ta cũng không biết.”

Tô Ly Ly quan sát kỹ vẻ mặt hắn, không nhìn ra được gì. Mộc Đầu giết hôn quân kia… Hoàng đế há có thể dễ dàng bị giết, Thời  Dịch Chi võ công cao cường như thế, người như vậy ở bên cạnh hoàng đế còn không biết có bao nhiêu người. Nàng đột nhiên hồi hộp hỏi: “Hắn… hắn không phải đã chết rồi chứ?”

Kỳ Phượng Tường hơi mất kiên nhẫn, “Chưa chết, có lẽ hắn có việc khác phải làm.”

Ở Phú Quý Lầu, chủ nợ quốc dân nói, còn tìm người khác làm gì, để ta làm là được. Kỳ Phượng Tường nói ta chưa có người thích hợp, không được, phải nắm chắc mười phần.Tô Ly Ly vừa lóe lên tia sáng, bỗng nhiên lại trở về bình thường, “Hắn với Bào Huy có thù oán thì trực tiếp giết Bào Huy không phải xong rồi sao, vì sao lại cùng với ngươi lập quy ước, thay ngươi giết hoàng đế, cho ngươi thay hắn giết Bào Huy làm gì vậy.”

Kỳ Phượng Tường thở dài: “Cô đúng là ngốc nghếch đến nỗi khiến người khác muốn đánh. Vì sao hắn làm như vậy, ta cũng không biết, có thể là muốn thay cô báo thù giết cha, nhân tiện thách thức ta, ép ta đồng ý không được làm cô bị thương.”

“Có thể nào mà hắn kêu ta không được tin ngươi, thế mà đến hắn lại đi tin?” Tô Ly Ly nhẩm thầm trong bụng, bối rối không biết nói gì.

Kỳ Phượng Tường lại nhep mắt lại, nhìn sâu vào mắt nàng, “Hắn biết ta là loại người gì.”

“Ngươi là loại người gì?”

“Ta chỉ giữ lời với người đáng tin. Hắn lại chính là một trong số ít người như vậy.” Thấy Tô Ly Ly nghe đến ngẩn người, hắn điểm ngón tay lên mi tâm nàng, nhìn như thương hại một kẻ ngốc, hỏi: “Đã hiểu chưa?” Phất nhẹ tà áo, xoay người đi lên phía đầu thuyền.


Tô Ly Ly vẫn ngẩn người. Mộc Đầu hóa ra cái gì cũng đều biết cả, hắn biết Kỳ Phượng Tường theo dõi Tô Ly Ly, mới định ước với hắn không được làm phương hại tới nàng. Vì thế, hắn thay Kỳ Phượng Tường giết người, cũng là muốn báo thù cho nàng. Kỳ Phượng Tường quả nhiên cũng giêt Bào Huy, quả nhiên cũng giữ bí mật về thiên tử sách, cũng không thực tình bức ép nàng. Thế nhưng Mộc Đầu đầu? Mộc Đầu ở nơi nào? Nhất thời chỉ thấy suy nghĩ hỗn độn, trong lỗ tai lùng bùng tiếng ầm ầm của ngàn vó ngựa dẫm đạp, mũi dường như ngửi thấy mùi vị bụi đất bay tứ tung.

Chương này chưa hết đâu ạ, mình đang bận xem The young Pope. Huhu phim hay quá không dứt được, có mười tập thôi, mình xem xong 5 tập và đang xem lại từ đầu, bạn nào rảnh xem cùng cho vui

Nốt chương 5


Tô Ly Ly đột nhiên tỉnh lại từ trong cơn ngây ngốc, chui ra khoang thuyền, thấy Kỳ Phượng Tường đang đứng đón gió, ống tay áo bay phấp phới, mắt nhìn về phía xa xăm. Tô Ly Ly theo hướng hắn nhìn qua, xa xa nơi đường chân trời phía Tây Nam, mặt trời lấp ló sắp hiện, một đoàn binh mã đang đi tới. Tô Ly Ly giật mình hỏi: “Là binh mã nào vậy?”

Ánh mắt Kỳ Phượng Tường thâm trầm xa xăm, bình tĩnh ngoài dự kiến, “U Châu thủ vệ doanh.” Ngữ điệu lãnh đạm giống như một con báo đang ẩn nấp, chứa đựng ngàn vạn sát khí: “Kế sách chiến đấu, cần phải nghĩ tới toàn cục. Nước cờ đã ra, há có thể tùy ý sửa đổi. Trần Bắc Quang tầm thường như thế, dù cho có chiếm cứ một phương thì vẫn không phải là đối thủ của ta.”

Hắn giơ tay lên, những ngón tay nhuốm máu nhẹ nhàng cử động, giữa thời khắc bình minh tranh tối tranh sáng, dáng vẻ trầm tĩnh như một đóa sen phát ra ánh hào quang, nhưng bên trong lại chứa một tầng sát khí. Tô Ly Ly đứng bên cạnh nhìn qua, phảng phất như đã cảm nhận thấy sự mãnh liệt hừng hực khói lửa bụi trường và sự lạnh lẽo tang thương bao trùm vạn vật.

Kỳ Phượng Tường quá phức tạp khó lường, trong chớp mắt Tô Ly Ly liền hiểu được, bản thân vĩnh viễn không phải là đối thủ của hắn. Trong Phú Quý lầu nhất thời buông lời nịnh hót, dường như đã cách qua mấy đời, ấu trĩ không kể xiết. Trong trời đất này, thân phiêu dật như ngọn cỏ, chẳng có lấy một chỗ dựa vào.


0 nhận xét to “Thiên tử mưu chương 5 [5.2]”

Đăng nhận xét