Thứ Bảy, 8 tháng 4, 2017

Thiên tử mưu chương 4 [4.1]

,
Chương 4

Người dịch: Rei

Trời sáng, hiếm hoi lắm mới có ánh nắng chiếu vào sân. Tô Ly Ly vắt khăn tay, những giọt nước chầm chậm tí tách nhỏ xuống chậu. Nàng quỳ gối trên sàn, giũ khăn tay, chầm chậm lau từng ngón tay khô đét của Trình thúc. Đôi tay này đã nhiều năm dãi nắng dầm mưa trợ giúp mình, không rời không bỏ. Vu Phi ngồi bên cạnh, yên lặng nhìn nàng.

Tô Ly Ly lau xong ném khăn tay vào chậu, nói với Vu Phi: “Ngươi đứng dậy nâng chân Trình thúc lên, chúng ta cùng đưa ông ấy vào quan tài.” Cỗ quan tài gỗ long não vốn định bán cho Mạc Đại vẫn đứng sừng sững một bên. Người ta vẫn nói người chết linh hồn bay đi, thi thể rất nặng, hai người vật vã lúc lâu mới nâng được cái xác đã cứng của Trình thúc lên, đưa vào cỗ quan tài long não để khâm liệm.

Tô Ly Ly kéo cửa tay áo của Trình thúc, rồi lại chỉnh lại đầu cho ngay ngắn. Vu Phi đột nhiên nói: “Lúc trước phụ hoàng cũng thế này.” Tô Ly Ly giật mình quay đầu nhìn nó, “Ngươi nói gì cơ?” nó có chút sợ hãi thất thần, đáp: “Phụ hoàng và hoàng huynh hôm đó cũng nằm thế này trong Phị Hương điện, không có ai canh.”

Tô Ly Ly nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nó, tròng mắt đen trắng phân minh, mang theo nét trẻ con yếu đuối, vẫn chưa nhiễm chút nào từ người cha tính tình bạo ngược. Vu Phi sợ hãi nói: “Tô tỷ tỷ, tỷ nhìn ta làm gì?” Tô Ly Ly dựa vào quan tài, nhìn vào Trình thúc, nhẹ giọng đáp: “Lúc phụ thân ta mất, ta cũng bằng tuổi ngươi bây giờ. Ta nâng chân ông ấy lên, Trình thúc nâng đầu ông ấy… Giống như chúng ta bây giờ vậy… đưa ông ấy vào quan tài.”

Nàng trầm mặc nhìn sang những sợi tóc mai đã lấm tấm hoa râm của Trình thúc, tựa hồ như xuyên qua thời gian nghe thấy giọng Trình thúc khuyên nhủ nàng: “tiểu thư đừng sợ, lão gia không còn, ta dù có chết cũng phải bảo vệ tiểu thư.” Sự yếu đuối đột ngột tấn công nàng, Tô Ly Ly tựa vào quan tài, thế nhưng không rơi lấy một giọt nước mắt.

Vu Phi duỗi tay kéo chéo aó nàng. Tô Ly Ly trong lòng có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại không nói ra với nó được. Phụ hoàng ngươi hại chết phụ thân ta, cuối cùng chết trong cung điện không một ai để ý, cuối cùng ngươi cũng bộ dạng đáng thương như ta. Tô Ly Ly đột nhiên ngẩng đầu cười một tiếng, không biết là vui hay buồn, xoa nhẹ mái tóc Vu Phi, giọng mềm đi: “Ngươi đói không? Bận rộn cả sáng, ta cũng không nhớ cho ngươi ăn.”

Vu Phi lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Ta không đói.” Bụng lại sôi ùng ục phản đối. Tô Ly Ly kéo nó đứng lên, phủi phủi bụi trên người, nói: “Chúng ta tới bếp xem.” Vừa dứt lời, cánh cổng đằng sau kêu lên, có người bước vào, chính là Trương sư phụ, còn mang theo bốn tên lính.

Tô Ly Ly hờ hững liếc nhìn bọn họ, nói: “Trương sư phụ đến rồi, đến nhìn Trình thúc đi, ta sắp khâm liệm rồi.” Trương sư phụ nghe xong vội bước lên phía trước, nhìn vào trong quan tài, “Lão Trình sao lại…?”

Tô Ly Ly giương tay chỉ cỗ quan tài sơn màu đen đang nằm dưới mái hiên nói: “Kia là quan tài các ngươi cần, mang đi đi.”

Trương sư phụ kinh ngạc ngẩng lên nhìn sắc mặt nàng, thái độ bình tĩnh không ngờ, trầm ngâm hỏi: “tiểu chủ sao lại biết chúng ta tới lấy quan tài?”

“Y phục trên người bọn họ không phải của binh lính Kỳ gia sao? Tới chỗ này của ta chẳng nhẽ không phải để lấy quan tài?”

Trương sư phụ đáp: “Đứa nhỏ đã ở đây mấy ngày, ta cũng đưa nó đi luôn.”

Tô Ly Ly tay vịn lên quan tài, im lặng một lúc, quay người nhìn Vu Phi. Vu Phi lắc đầu nhào tới người nàng: “Ta không đi, Tô tỷ tỷ”

Tô Ly Ly nhìn sang hướng Trương sư phụ, Trương sư phụ lắc đầu. Nàng bèn khom người xuống, kéo tay Vu Phi: “Ngươi đi đi. Đừng sợ, chuyện trên đời muốn tránh cũng không được. Sợ cũng không có tác dụng gì thì cớ gì phải sợ.” Mộc Đầu nói bởi vì sợ hãi không có tác dụng nên không phải sợ; Người trên thế gian không đánh đổ nổi chúng ta, đánh nổi chỉ có thể là bản thân chúng ta mà thôi. Nàng nghĩ tới đây, bỗng nhiên nở nụ cười ấm áp, đưa Vu Phi ra trước mặt Trương sư phụ.

Trương sư phụ tựa hồ như không nhận ra Tô Ly Ly, quan sát nàng từ trên xuống dưới, muốn nói gì đó rồi lại thôi, cuối cùng dắt Vu Phi đi về phía ngoài cánh cổng đã bị lửa thiêu rụi của tiệm quan tài. Vu Phi quay đầu nhìn nàng, bịn rịn chực khóc. Bốn tên lính đến dưới mái hiên khiêng cỗ quan tài đen kia, bốn chữ “Lộc Đố Quốc Tặc” to đùng nổi lên lấp lánh.

Tô Ly Ly đột nhiên nói: “Đợi đã.”

Trương sư phụ đứng lại. Tô Ly Ly hỏi: “Mộc Đầu ở đâu rồi?”

“Lão hủ không biết.”

Tô Ly Ly tựa vào quan tài Trình thúc, giọng nói trong trẻo lạnh lùng: “Ông cũng là người của Kỳ gia, khuyên hắn trong lúc loạn thế phải biết chọn chủ mà thờ, không phải khuyên hắn về với nhà họ Kỳ hay sao? Ông cùng hắn đi tới Tê Vân tự chơi, không phải là đưa hắn đi gặp Kỳ Phượng Tường?”

Trương sư phụ lộ ý tán thưởng, thản nhiên đáp: “Mộc Đầu đã tự có toan tính riêng, không thể vì mấy lời nông cạn của ta mà đổi ý.”

“Ta chỉ muốn biết hắn đang ở đâu?”

Trương sư phụ lắc đầu nói: “Điều này ta cũng không rõ. Hắn với Kỳ tam công tử có vẻ đã quen biết từ trước. Đúng là ở Thê Vân tự có bàn chuyện hồi lâu nhưng ta cũng không biết bàn chuyện gì.” Ngừng một lúc lại tiếp: “Kỳ tam công tử mới chiếm được kinh thành, còn nhiều việc phải làm. Đại quân của Kỳ đại nhân cũng sắp vào tới, ngài kêu ta đến đây, nói sau rảnh rỗi sẽ qua thăm.”

Tô Ly Ly nhẹ giọng thất thần nói: “Thăm ta? Ta có gì tốt đẹp mà tới thăm. Trương sư phụ, sao ông không tới xem xem Trình thúc ra sao? Xem xem thúc ấy bị dày vò đến chết như thế nào? Nàng vươn tay kéo tay Trình thúc, bàn tay đã cứng đờ không nhúc nhích nổi, nhìn sơ cũng có thể thấy móng tay đều bị thâm đen, da dẻ mang theo mấy vệt tím bầm.

“Ông xem tay thúc ấy đi, đó là tay bị người ta bẻ gãy. Xương sườn cũng bị người ta đánh gãy, đến chân cũng không duỗi thẳng được.” Tô Ly Ly vuốt tay Trình thúc, “Chỉ mỗi đầu là còn ổn. Ông nói đi, người ta hành hạ thúc ấy như thế để làm gì? Muốn tra hỏi cái gì? Muốn biết cái gì?”

Trương sư phụ kinh ngạc, thả Vu Phi bước tới bên quan tài, cẩn thận xem xét toàn thân Trình thúc. Tô Ly Ly lạnh lùng quan sát. Trương sư phụ nhìn hồi lâu, ngẫm nghĩ nói: “ý của tiểu chủ là tất cả đều do Kỳ tam công tử?”

Tô Ly Ly không đáp.

Trương sư phụ nói: “Cậu ở đây cũng không an toàn, chi bằng…”

Tô Ly Ly lập tức ngẩng đầu “Tiệm nhỏ lãi ít, thứ lỗi không tiễn xa được.”

Trương sư phụ trầm mặc một lúc, thở dài một tiếng, đứng dậy nói: “Đợi ta một chút, nửa canh giờ sau ta sẽ quay lại. Chúng ta tiễn Lão trình một đoạn.”

Chiều hôm đó, từ bên ngoài cửa Bắc, đại quân lên tới vạn binh của Kỳ Hoán Thần tiến vào kinh thành; Trên gò Hoàng Dương, Tô Ly Ly đào một huyệt sâu chín thước, cùng với Trương sư phụ mai táng Trình thúc. Quan tài nhập mộ một lúc, bụi đất tung bay, những hoài niệm xưa cũ nối nhau ùa về. Tô Ly Ly đốt một ít tiền giấy, tế một ít rượu, không nói không rằng cứ thế trở về.

Lại một ngày nữa trôi qua, bản cáo thị an dân của Ưng công tử đã thay bằng một bản bố cáo nối ngôi, đổi niên hiệu hoàng đế mới chết thành “Lệ” đế. (*), dân chúng gọi thẳng là hôn quân. Tất cả họ hàng của hôn quân đều đã bị thái sư Bào Huy giệt sạch, duy chỉ có một hoàng tử tám tuổi chạy thoát, được tôn lên làm hoàng đế, lập nên triều đại mới, chính thức thay đổi niên hiệu.

Thái sư Bào Huy bị quân của Kỳ gia giết chết, đưa vào trong một cỗ quan tài gỗ sơn đen, trên nắp quan tài có khắc bốn chữ lớn nổi bật: “Lộc Đố Quốc Tặc”. Quan tài đặt ngay giữa phố, dân chúng dùng hỏa thiêu, dùng đá chọi, đốt cỗ quan tài kia lẫn xương cốt thành tro bụi.

(*): Lệ: tàn bạo, độc ác, tội lỗi.

Quan lại trong triều, có người thân bại danh liệt, có người một bước lên mây. Hoàng đế tám tuổi hạ chiếu chỉ, phong Kỳ Hoán Thần thành Hộ Quốc Công Bình Nguyên Vương, ba con trai đều phong hầu, việc quân chính đều bàn bạc với Kỳ gia. Kỳ gia giữ chức vụ quan trọng nhất, phát hịch văn hiệu lệnh thiên hạ. Các chư hầu trong thiên hạ mỗi người cát cứ một phương, có mạnh có yếu nhưng không ai dám đương đầu chống đối Kỳ gia.

Trật tự kinh thành nhanh chóng phục hồi, dân chúng đều ủng hộ Bình Nguyên vương. Mà người tiên phong vào thành là Kỳ tam công tử Kỳ Phượng Tường đã trở thành người trong mộng của ngàn vạn thiếu nữ, đốn đổ bao nhiêu mỹ nhân trong thành, những lời đồn đại, giai thoại về đời tư của hắn nhanh chóng lan truyền khắp nơi. Ngay cả những người kể chuyện trong các phòng trà cũng bàn tới Kỳ Tam công tử đánh vào thành kiên dũng ra sao, cứu vớt sinh linh trong cảnh nước sôi lửa bỏng, giúp dân chúng thoát khỏi cảnh bạo ngược hung tàn thế nào.

Tô Ly Ly nghe vậy cũng cười cho qua, cứ như việc chưa tới mình thì khỏi cần quan tâm, sửa chữa hết một lượt hết cả tiệm, vẫn để nguyên như cũ sống qua ngày. Chỉ đẽo đi cái bậc cửa của tiệm quan tài Tô Ký, đổi thành một cửa lớn rộng rãi, người xung quanh không ai hiểu lý do tại sao. Khi rỗi rãi, nàng cầm thanh kiếm chợ của Mộc Đầu rèn luyện vài đường, tuy chiêu thức lộn xộn nhưng càng ngày càng thấy thuận tay. Tối đến cũng ôm thanh kiếm đi ngủ, tựa hồ như cũng mạnh mẽ lên đôi chút.

Thế gian có những người những việc không có cách nào thay đổi thì không thể lưu luyến. Nghĩ tới người còn sống, dù cho xa tận chân trời, trong lòng cũng cảm thấy được an ủi, chỉ là những hoài niệm đã ăn sâu tới tận xương tủy trở thành những đau khổ vấn vít mãi không thôi, như một cơn nghiện, mê muội khó dứt. Thứ có thể nương tựa vào, chỉ là một câu nói :”ta bay đi, rồi sẽ bay trở lại.”

Ba mươi Tết năm nay, tháng năm vẫn thế mà triều cương đã đổi. Để mừng đón một thời kỳ mới, Kỳ Hoán Thần thay hoàng đế trẻ hạ chỉ, trong kinh thành thả hoa đăng, đốt pháo hoa khắp nơi, dân chúng đều vui vẻ. Tô Ly Ly tuy không cảm thấy hứng thú nhưng vẫn ra ngoài xem thử. Đèn tuy rực rỡ hơn cả lễ thất tịch, nhưng lại không thể ấm áp bằng.

Trở về nhà, đi xuyên qua hậu viện tới nội viện cửa tiệm, thấy xung quanh đều trống vắng, ngọn đèn cũng tịch mịch đơn chiếc, một người ngồi trên ghế trúc, y phục trắng tay áo rộng, cứ như thần tiên hạ phàm. Một bình rượu bằng sứ trắng để trên chiếc bàn nhỏ trước mặt. Thấy Tô Ly Ly trở về, Kỳ Phượng Tường nâng chén ngâm: “Đông hàn bản tịch liêu, bạo trúc thiêm huyên hoa. Chúc ngữ thù quang tửu, nghênh song trán yên hoa. Diên nhạc từ dĩ tẫn, huyền nguyệt tây hướng tà. Nhân sinh hữu kỉ hà, lưu niên khởi kham khoa?” (*)

(*) Tạm dịch: Đông hàn vốn tịch liêu, pháo hoa nở ồn ào. Chén rượu đáp lời chúc tụng, bên song cửa sổ ngắm pháo hoa. Tiệc vui đã tàn, trăng cũng đã ngả về Tây. Nhân sinh có bao lâu, cuộc đời này liệu có thể làm được gì to tát?

Tô Ly Ly nhìn trước nhìn sau nhìn trái nhìn phải một lượt, Kỳ Phượng Tường cất giọng trầm thấp cười nói: “Tô cô nương, thật có lỗi. Vốn dĩ là ta muốn mời cô uống rượu. Thế nhưng cô không ở nhà, ta lại không muốn ngồi đợi trước cửa. May là cửa nhà cô không đóng chặt, ta bèn mạo muội bước vào.” Hắn tao nhã giương tay: “Mời.”

Tô Ly Ly nhìn thái độ phóng khoáng tự nhiên của hắn, nhất thời không phân rõ được ai là chủ ai là khách, đi đến ngồi trước mặt hắn. Kỳ Phượng Tường rót đầy chén rượu phía đối diện, nâng chén lên nói: “Ta mời cô.”

Tô Ly Ly không đụng đến chén: “Ta không uống rượu.”

Kỳ Phượng Tường đặt chén xuống, có phần không hài lòng, lại có phần hơi say, nói: “Ta với cô đã biết nhau hai năm rồi, thế nhưng gặp gỡ cũng chỉ có bốn lần. Hôm nay giao thừa, cô uống với ta một chén, chỉ một chén thôi.”

Tô Ly Ly do dự một chút rồi nâng chén lên uống, vị rượu tinh khiết thơm ngon. Kỳ Phượng Tường cười, ngửa mặt uống cạn, quan sát nàng từ trên xuống dưới một lượt, mày nàng thưa thớt nhàn nhạt, con ngươi lanh lợi, làn da trắng nõn mịn màng, chiếc cằm nhỏ nhắn càng thêm tuyệt mỹ, thần sắc không vương chút đau buồn, chỉ có điều so với trước đã trầm mặc đi một chút, không nhịn nổi cất lời khen ngợi: “cô nương không chỉ thông minh mà còn rất biết nhẫn nại.”

Tô Ly Ly không mặn không nhạt đáp: “Kỳ công tử hôm nay không ở bên hầu hạ Bình Nguyên Vương, lại tới đây tám chuyện vậy.”

Kỳ Phượng Tường lại tự mình rót thêm chén rượu: “Ta nghĩ cả nửa ngày trời, vẫn cảm thấy ở chỗ này là tốt hơn cả. Đã tới đây rồi, quả nhiên lại càng thấy tốt hơn.”

“Chỗ này của ta có gì tốt? Kỳ công tử là người chinh chiến, không sợ xúi quẩy sao.”

Kỳ Phượng Tường lắc đầu: “Quan tài không hề xui xẻo, lại có thể hiểu được sinh tử. Vừa rồi khi cô còn chưa về, ta với đám quan tài kia tán gẫu rất ăn ý đấy.”

Tô Ly Ly cứ cho rằng chỉ có mình mới đi nói chuyện với quan tài, không ngờ Kỳ Phượng Tường cũng không tránh khỏi cách cất giấu tình cảm kiểu này.

Tô Ly Ly trầm mặc nhìn cái hòm rách ngay cạnh, vốn dĩ tính sửa mặt tiền cửa tiệm nên trước mắt số lượng gỗ cũng chỉ còn dư lại không nhiều lắm, trong sân trông rộng rãi hắn ra.

“Việc kia, Trương sư phụ đã nói cho ta rồi.”

“Hử?”

Kỳ Phượng Tường nghiêm túc nói: “Ta có thể làm điều ác, nhưng có một số việc nhỏ vốn dĩ không đáng ra tay.”

Tô Ly Ly im lặng không nói gì, cũng không nghi ngờ, chỉ đoán không ra hôm nay hắn tới đây là có ý gì. Kỳ Phượng Tường cũng không nói tiếp, lại cầm chén rượu uống cạn, rót ra một chén khác, cười cười có chút lạnh lẽo: “Tô cô nương có thể yên tâm, ta không phải là yêu ma quỷ quái, hôm nay tới đây cũng không phải để làm chuyện mờ ám”

Tô Ly Ly không nhịn được mà bật cười, nói: “Năm mới đến, nhà nhà đều sum họp, Kỳ công tử lại có vẻ cô đơn.” Kỳ Phượng Tường gật đầu, “có những lúc thấy người càng thân thì càng trở nên lạ lẫm, người càng quen thuộc lại càng xa cách. Những lời nói ra đều phải cẩn thận kỹ càng. Chi bằng tìm một người không quen biết còn có thể chuyện trò vui vẻ.”

Tô Ly Ly ngẩng mặt lên, đáp: “Ngài trong lòng đều đã có tính toán riêng, biết bản thân muốn làm gì. Ta gần đây lại hay buồn bực, không biết bản thân nên làm gì mới tốt.” Sau khi đổi hoàng đế, thù hận cũng đã tiêu tan, người yêu thương bỏ đi, người thân cũng đã không còn, chỉ còn một mình cô đơn vò võ, mới cảm thấy sự mất mát của thiên hạ. Câu nói vu vơ này nghe qua như một lời phàn nàn bình thường, nhưng lúc này Kỳ Phượng Tường lại có thể hiểu được thâm ý của nàng.

Đôi mắt dài hẹp đẹp đẽ của Kỳ Phượng Tường liếc nhanh qua nàng, đủ khiến cho băng giá ngày đông cũng tan ra thành từng giọt nước mùa xuân, cất giọng nhẹ nhàng, mỉm cười hỏi:”Bà chủ Tô không nghĩ tới chuyện xuất giá sao?”

Tô Ly Ly nghe hắn nói cợt nhả đến đáng ghét, ánh mắt sắc nhọn, tức giận đáp: “xuất giá! Lão tử đây có nhà có việc, có cơm có nước, cần gì dựa vào ai!”

Tô Ly Ly lần đầu tiên gặp Kỳ Phượng Tường, tâm lý như chuột gặp phải mèo, mỗi lần gặp lại đều ôm đầu chạy thục mạng. Chỉ có lần ở Phú Quý lầu là hơi có tý phản kháng, nhưng trước giờ chưa từng nói qua những lời thô tục thế này.

Kỳ Phượng Tường nghe xong sững sờ, tay cầm chén rượu đờ ra, một hồi lâu mới thành khẩn than thở: “Cái này… quả thật hơi khó xuất giá.”

Tô Ly Ly đập bàn, cương quyết nói: “Không sai! Ta còn có tiệm quan tài, ta muốn làm quan tài, bán quan tài!”

“À? Còn cạy quan tài thì sao?”

Tô Ly Ly không thèm để ý đến điệu bộ châm chọc của hắn, thẳng thừng nói: “Cái này cũng không chắc, có dịp thì thi thoảng cũng đi.”

Kỳ Phượng Tường híp mắt nhìn nàng, rót chén rượu, nâng chén nói: “Vậy chúc tiệm quan tài của cô tiền vào như nước.”

Tô Ly Ly cũng cụng chén: “cũng chúc huynh được như ý nguyện.”

Kỳ Phượng Tường ngạc nhiên, nhìn nụ cười vô tư của nàng, không có chút nịnh bợ, cũng không có hoài nghi, chỉ thấy tràn đầy chí khí, khoảng trống tận đáy lòng dần dần được lấp đầy, ngửa đầu uống không còn giọt rượu. Không cần nói lời nào nhưng cả hai đều hiểu thấu nhau.

Đột nhiên Kỳ Phượng Tường nói: “Tô cô nương gần đây đã không có việc gì làm thì cùng ta đi Ký Châu một chuyến đi?”

“Ký Châu? Đó là địa bàn của ai?” Tô Ly Ly ngạc nhiên hỏi.

Kỳ Phượng Tường đáp: “ Hiện tại Trần Bắc Quang chiếm giữ. Phía Bắc hắn kết giao với hai nước Yến, Vân binh hùng tướng mạnh. Chúng ta thực lực không bằng, đang liên minh với hắn. Vì vậy ta chỉ có thể lén lút mà đi.”

Tô Ly Ly thực sự không theo nổi suy nghĩ của hắn: “Đợi đã, huynh đi làm việc gì? À không không, huynh không cần nói với ta, nhưng mà huynh muốn ta làm gì?

Kỳ Phượng Tường mỉm cười, nhẹ nhàng như mây bay gió thổi, “Không phải cô không có việc gì làm sao?”

Tô Ly Ly cũng không cảm thấy khá hơn chút nào, khổ sở nói: “ta có thể không đi không?”

Ngón tay Kỳ Phượng Tường vuốt ve lên miệng chén sứ trắng, không biết trầm ngâm suy tính chuyện gì, trầm mặc đáp: “Thế này được không? Bây giờ cô không có gỗ thì cũng không làm quan tài được, cô đi Ký Châu với ta một chuyến. Tháng sau sửa chữa hoàng cung cần vận chuyển vào kinh cơ số gỗ, ta thay cô lấy ra một ít.” Thấy Tô Ly Ly còn dang do dự, hắn lại bổ sung thêm: “lần này đi không bắt cô phóng hỏa giết người, không cần cô trừ gian diệt ác, không ép cô đi vào chỗ chết, ta sẽ đưa cô quay về nguyên vẹn, một sợi tóc cũng không thiếu, được không?”

Tô Ly Ly nghi ngờ, giơ một ngón tay lên hỏi: “một sợi tóc cũng không thiếu?”

Kỳ Phượng Tường gật đầu, “Tuy nhiên, nếu cô để nó tự rụng thì không tính.”

Hắn đã nói đến thế rồi, Tô Ly Ly cũng không bắt bẻ được gì, không kìm nổi nói, “Trước hết chúng ta bàn qua về chất liệu gỗ, màu sắc, số lượng…”

Kỳ Phượng Tường càng nhíu mày chặt lại, than thở: “Bà chủ Tô à, sao có thể tầm thường thế chứ. Tình cảm ta cao thượng thế này, nhẽ nào lại là kẻ lừa đảo? Mà lại chỉ lừa mấy cái cọc gỗ?”

Tô Ly Ly nghe hắn nói lại mấy lời lần trước nói với hắn, nhịn không được phì cười, cũng không nghi ngờ gì nữa: “Ta là tiểu nhân, tiểu nhân đương nhiên là tầm thường thế này rồi.!”

*

0 nhận xét to “Thiên tử mưu chương 4 [4.1]”

Đăng nhận xét