Thứ Tư, 12 tháng 4, 2017

Thiên tử mưu chương 4 [4.2]

,
Ba ngày sau, Tô Ly Ly viết một phong thư để đầu giường Mộc Đầu. Nghĩ đi nghĩ lại, lại cầm ra đính lên cái cột ngoài sân. Đi ra đến cửa lại không kiềm được quay lại, lấy chu sa viết lên tám chữ to tướng trên cửa chính: “có việc rời đi, ba tháng sẽ về.”

Kỳ Phượng Tường ngồi trong xe ở ngoài, nhìn nàng bận rộn chạy đi chạy lại như con kiến, tự cười một mình. Đợi Tô Ly Ly xách bao tải lên xe, hắn mới cười giễu: “Cậu chủ Tô quả thật là ham thích công việc, một khắc cũng không nỡ rời, chưa ra đến cửa đã nhớ nhung rồi.” Tô Ly Ly cũng không để ý, ngồi lên xe liền lấy chè xanh Lục An của hắn ra uống.”

Trương sư phụ ngồi phía trước xe, cất giọng, “ngồi chắc nhé”, xe ngựa liền chạy lộc cộc về phía trước. Thẳng đường tới kinh thành, cứ theo hướng Đông Bắc mà đi. Trời rét đậm, vạn vật xơ xác tiêu điều, bảy ngày sau đã tới bờ sông Vị Hà, bỗng nhiên thấy tuyết tung bay. Mới qua giờ Mùi mà sắc trời đã u ám một vùng, Kỳ Phượng Tường kêu dừng nơi bến đò, trước tiên tìm chỗ ngủ qua đêm.

Đây là một tiểu trấn, cũng không sầm uất lắm. Kỳ Phượng Tường thay một bộ y phục thường ngày, hành động cẩn trọng. Chỉ là bộ y phục tầm thường mặc lên người hắn, vẫn cứ nếp nào ra nếp ấy, góc nào ra góc ấy, khí phách phi phàm. Tô Ly Ly không nhịn nổi quan sát hắn từ trên xuống dưới, bị Kỳ Phượng Tường ném cho một ánh mắt xem thường, đuổi nàng đi vào căn phòng chính giữa.

Trên cả quãng đường đi, hắn luôn thuê ba phòng, Tô Ly Ly ở phòng chính giữa, hắn và Trương sư phụ mỗi người một phòng hai bên. Tô Ly Ly cũng không hỏi nhiều nhưng trong lòng lờ mờ cảm thấy có chút nguy hiểm. Ngồi bên cửa sổ nhìn ra, một dãy kho hàng xếp dài trên bến, cờ xí bay phấp phới mang theo ba chữ Bến Đào Diệp to tướng. Trên bờ sông một gốc cây bạch quả đứng trơ trọi, trụi lủi xấu xí nhưng lại hòa hợp một cách kì lạ với khung cảnh xung quanh.

Con người khi ở nơi xa lạ càng dễ cảm thán, Tô Ly Ly thở dài một tiếng, Kỳ Phượng Tường cầm ấm nước vào, đặt trên bàn nàng, “Tô cô nương sao lại thở dài?” Tô Ly Ly thấy hắn tự tay pha trà bèn đứng dậy, nhưng lại không tiện dành lấy ấm nước trong tay hắn, chỉ biết đứng im một bên, nói úp mở: “Trà Lục An này của huynh quả thật là đồ tốt, bây giờ trong thành hàng giả rất nhiều. Nhưng mà sao cả đoạn đường không thấy huynh uống?”

Kỳ Phượng Tường phất áo ngồi xuống nói: “Chè Lục An khi pha nước ánh lên màu xanh biếc, mùi hương thanh tao, vốn là thứ Trương sư phụ yêu thích, không phải ta.”

“Vậy huynh thích uống loại trà nào?” Tô Ly Ly không dám phiền hắn đưa tách trà qua, vội vàng tự mình bưng đến.

Kỳ Phượng Tường nhàn nhạt đáp: “Ta không thích uống trà, chỉ uống nước trắng.”

Tô Ly Ly thấy kỳ lạ hỏi: “Như vậy… như vậy thì cũng thường quá đi, mấy người làm quan không phải đều cho rằng dân đen mới uống vậy sao.”

Kỳ Phượng Tường nhìn ra sắc trời bên ngoài, ánh mắt xa xăm nói: “Kiểu uống này của dân đen mới tốt, mùi vị như thế mới thanh khiết.” Hắn lại chậm rãi quay lại, lại nghi ngờ hỏi: “Cô nhìn ta vậy là ý gì?

Trên mặt Tô Ly Ly cũng không có biểu hiện gì, nhấp một ngụm trà, nhẹ giọng than thở: “Cũng đúng, nước trắng có cái hay có nước trắng.”



Kỳ Phượng Tường nhìn nàng chằm chằm một lúc, mắt nheo lại, đang muốn nói gì thì Trương sư phụ ở ngoài cửa kêu lên “công tử ra đây một lát”. Kỳ Phượng Tường nhìn qua, cuối cùng vẫn nói tiếp câu vừa nãy :”nước trắng tuy có cái hay của nó, nhưng trà ta pha cho cô, cô cũng có thể thoải mái mà uống.” Nói xong, xoay người đi ra hành lang nói chuyện thầm thì với Trương sư phụ.

Tô Ly Ly im lặng thưởng trà, trong lòng có chút kỳ quái. Tên Kỳ Phượng Tường này sao như biết đọc tâm tư người khác vậy, ý của nàng hắn đều hiểu rõ. Nước trắng có thể nếm ra được có độc hay không, chẳng lẽ hắn từng bị hạ độc? Mình lại ngu ngốc đi nói nhiều thế, nói lộ ra luôn cả ý hắn. Nàng âm thầm cảnh cáo bản thân, sau này nhất định phải giả ngu, không thể để Kỳ Phượng Tường dò ý được.

Cả đoạn đường đi Tô Ly Ly làm gã sai vặt trong nhà, Trương sư phụ đóng vai lão nô bộc, Kỳ Phượng Tường lại đóng vai công tử con nhà gia giáo. Quan hệ giữa Trương sư phụ và Kỳ Phượng Tường khá lạ lùng, có vẻ như là một phụ tá riêng, nhưng lại nhìn không giống chủ tớ, tựa hồ như là bằng hữu.

Có tiếng gõ cửa, Kỳ Phượng Tường đứng trước cửa kêu lên: “Xuống ăn cơm.”

Ba người xuống đại sảnh dưới lầu, có mấy người đang thoải mái ngồi đó, đều có vẻ như khách giang hồ. Dạo này thiên hạ không thái bình lắm nên có vài người còn mang theo gươm giáo. Kỳ Phượng Tường không liếc tới mấy người ấy, kiếm bàn ngồi rồi đụng đũa ăn cơm. Tô Ly Ly quan sát bốn phía, ánh mắt dừng lại nơi gã râu quai nón to lớn ngồi trong góc.

Người kia cúi đầu, phía trước để mấy món thịt rượu, lâu lâu gắp một miếng, nhìn cũng không có vẻ vội, giống như đang đợi người. Tô Ly Ly nhìn thẳng vào hắn, người kia lạnh lùng nhìn lên, ánh mắt sắc nhọn như dao nhìn qua phía nàng. Nàng vội vàng quay đầu ăn cơm. Ngời trời tuyết cũng đã ngừng rơi, Kỳ Phượng Tường chỉ tay bảo “cô cùng ta ra ngoài một lát.”

Tô Ly Ly ngoan ngoãn đi theo, dẫm lên lớp tuyết mỏng nơi bờ sông, chỉ thấy hoàng hôn phủ lên cả một vùng mênh mông, bầu trời và mặt nước không phân rõ biên giới, vạn vật đều chìm vào ngủ đông, giống như khung cảnh bao la ngày trước, trong lòng lại rối bời. Chỉ nghe Kỳ Phượng Tường ngâm: “Giang sơn như họa, một thuở biết bao hào kiệt.” Tô Ly Ly than thở trong lòng, Tô Ly Ly trong lòng thầm khen ngợi, người có chí lớn quả nhiên khác với người không có chí. Cùng một cảnh trí như nhau, cảm tưởng lại khác biệt quá xa.

Nàng bỗng nhiên nhớ tới đêm thất tịch đó, Kỳ Phượng tường ở cầu trên sông hộ thành, nhìn thành quách xa xa. Ba tháng sau đã binh mã tiến kinh, có luôn một đại quân tinh nhuệ. Bây giờ hắn ta đứng nơi sông Vị Hà nhìn phía xa, có thể là muốn đánh Ký Bắc. Thế nhưng tại sao hắn lại một mình mạo hiểm thế này, còn dẫn theo một đứa vô danh tiểu tốt như mình đây.

Kỳ Phượng Tường quay đầu, nhìn nàng bộ dạng sợ sệt cảnh giác như gà mẹ, ánh nhìn ngẩn ngơ, hồn vía bay đi đâu mất, liền cười hỏi: “cô lạnh sao?”

Tô Ly Ly gât đầu, Kỳ Phượng Tường sáp đến người nàng, bóp bóp vai nàng, “quần áo hơi mỏng. Chăn đệm chỗ này cũng không biết có đủ hay không, tối đến mặc thế đi ngủ đi.” Ánh mắt hắn hơi dao động kèm theo chút hứng thú.

Tô Ly Ly nghe đến ngây ngốc, Kỳ Phượng Tường kéo tay nàng lại, cười nói: “Con người cô đây nhiều lúc nhìn ngốc nghếch không biết nói sao, trong lòng lại tính toán rành mạch. Về nghỉ sớm đi.” Hai người về đại sảnh, thực khách đã vãn đi gần hết, người kia vẫn còn ngồi nhắm rượu.

Thấy hai người bách bộ lên lầu, người kia bỗng nhiên dùng đũa gõ lên mặt bàn, cất giọng sang sảng xướng lên:

“Tứ nguyệt nam phong đại mạch hoàng,

Tảo hoa vị lạc đồng diệp tràng.

Thanh sơn triêu biệt mộ hoàn kiến,

Tê mã xuất môn tư cố hương.

Đông môn cô tửu ẩm ngã tào,

Tâm khinh vạn sự như hồng hoang.

Phúc trung trữ thư nhất vạn quyển,

Bất khẳng đê đầu tại thảo mãng.” (*)

(*) Tám câu đầu bài thơ Tống Trần Chương Phủ

Bản dịch Lê Nguyễn Lưu bên thivien:

Tháng tư lúa chín gió nam đưa 
Hoa gai chưa rụng lá đồng thưa 
Sớm biệt non xanh chiều lại thấy 
Ra đường ngựa hý nhớ quê xưa 
Trần hầu phong độ sao bình thản 
Râu rồng mày hổ cao vầng trán 
Sách chừng vạn quyển chứa trong lòng 
Chẳng chịu cúi đầu nơi đồng cỏ 
Chuốc rượu cùng ta chốn cửa Đông 

Ánh mắt hắn dõi theo hai người từ dưới lầu lên tận lên trên, Kỳ Phượng Tường không hề liếc mắc, đẩy cửa phòng Tô Ly Ly, tựa hồ như không nghe thấy người kia xướng ca vạy, một tay đỡ Tô Ly Ly vào phòng. Tô Ly Ly kìm không nổi phì cười, cố ý nói to: “Công tử, nghe người kia hát rất có khí phách.”

Kỳ Phượng Tường khóe môi cong lên muốn cười, nhưng giọng vẫn bình thường đáp lại: “Người này chắc là say đến hồ đồ rồi, đang ngày đông lạnh buốt thế này, lấy đâu ra lúa chín gió nam cơ chứ”, duỗi tay đóng cửa phòng Tô Ly Ly, mắt vẫn không liếc tới người kia, đi thẳng vào gian phòng bên cạnh.

Gã đàn ông râu quai nón đứng dậy lớn tiếng nói: “Ê… Chẳng chịu cúi đầu nơi đồng cỏ nhỉ!”

“Rầm! Kỳ Phượng Tường đóng cửa lại.

Dưới lầu yên tĩnh một lúc, nghe người kia oán giận nói: “Mẹ cái bọn trẻ ranh.”

Tô Ly Ly ở trong phòng cười đến ngã ngửa. Người kia nhất định là không biết thân phận Kỳ Phượng Tường nên mới tự tin vào mình như vậy, cứ tự khen đến không biết trời cao đất dày là gì. Lại còn “Sách chừng vạn quyển chứa trong lòng”, chỉ sợ sau này một câu “mẹ cái bọn trẻ ranh” lại để chỉ hắn. Tô Ly Ly kiếm ra một bộ y phục, choàng vào bên ngoài chống rét, có còn hơn không. Nàng thổi tắt đèn, ôm lấy bọc đồ, theo lời Kỳ Phượng Tường choàng áo lên, quấn mình trong chăn, nhưng vẫn không nhắm mắt lại.

Quả nhiên tới canh hai, ngoài cửa có tiếng động, Kỳ Phượng Tường trong chớp mắt đã đứng trước mặt nàng, nắm lấy vai nàng, ra hiệu không nói. Thuận đà kẹp nàng dưới nách, tung người nhảy ra cửa sổ. Tô Ly Ly chỉ vừa cảm thấy người nhẹ bẫng đã thấy chân chạm mặt đất, Kỳ Phượng Tường bỏ nàng ngồi xuống cạnh chuồng gà.

Đàn gà bị làm kinh đông, đang có vẻ như muốn đánh nhau, Kỳ Phượng Tường giơ năm ngón, ám khí bay ra, không một tiếng động, cả đàn gà không còn cựa quậy. Kỳ Phượng Tường phác một cử chỉ, kêu Tô Ly Ly ngồi yên đó đừng nhúc nhích, xoay người biến mất trong màn đêm.

Một lúc sau, Kỳ Phượng Tường quay lại, vươn tay kéo nàng nhảy qua bức tường quán trọ, chạy như bay về phía bên phải, đến một lùm cỏ phía ngoài, đẩy Tô Ly Ly vào đấy, hắn cũng xoay người nấp vào. Hai người nằm bò trên lùm cỏ, Tô Ly Ly không kìm được nắm lấy cánh tay hắn muốn cất tiếng, Kỳ Phượng Tường vẫn ra hiệu im lặng, chỉ nàng xem động tĩnh phía trong.

Chỉ thấy trên lầu hai của quán trọ lúc nãy vẫn còn yên ắng không tiếng động, giờ bỗng nhiên bốc cháy, lại đúng gian phòng mà ba người bọn họ ở lại đó. Ngày đông cỏ cây khô khốc, sàn gỗ càng dễ bắt lửa. Gió cũng thuận thế thổi lửa bốc mạnh lên, lại thêm một chút dầu và bột bắt lửa, ngay lập tức có tiếng lửa cháy dữ dội, ngay cả ở xa thế này cũng cảm thấy lửa đang cháy rừng rực uy hiếp ghê người.

Quán trọ cháy được tầm nửa nén nhang, phía trước cửa đột nhiên có chục người đàn ông mặc đồ đen đeo mặt nạ, im lặng không tiếng động hệt như những bóng ma. Một người trong bọn nhìn vào phòng đang bốc cháy rồi nói: “Người chạy rồi, mau đi tìm.”

Những người còn lại nương ánh sáng ngọn lửa, chia nhau tìm kiếm , một người chỉ về phía mặc nước, “bên đó có thuyền, đi sang phía bờ bên kia xem”

Người mặc áo đen không tiếng động dẫn đường, cả đám chạy theo sang phía bên kia tìm người. 

Kỳ Phượng Tường nhìn đám người đó đi xa dần, cười mỉa mai: “Một đám ngu ngốc, thuộc hạ cũng chẳng khác gì chủ nhân.”

Tô Ly Ly nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta còn không đi sao?”

Lời vừa dứt, bên bờ kia có một giọng giận giữ hỏi to: “Các ngươi là ai? Lại dám giết quý nhân trong quán trọ!”

Hai người rẽ bụi cỏ nhìn ra, chính là gã đàn ông râu quai nón gặp lúc chập tối đang đứng chắn đường đám người mặc đồ đen, chĩa đao vào. Người mặc đồ đen không hề trả lời, ba người động thủ, hướng về phía gã đánh tới. Gã kia chiêu thức còn nhanh hơn cả não, đường đao vừa phóng ra lại thu về như chớp, cứ thoải mái thi triển. Chục gã áo đen còn lại cũng không để ý đến gã, tiếp tục men theo mạch sông tiếp tục tìm kiếm.

Kỳ Phượng Tường nhìn mấy người kia đánh nhau, vẻ mặt ngạc nhiên nhưng không nói gì, thần sắc biến chuyển. Bốn người bọn họ vướng vào vòng rắc rối này, Tô Ly Ly và Kỳ Phường Tường nghĩ mãi không ra nguyên nhân. Tô Ly Ly bỗng cảm thấy bên cạnh có làn gió lạnh lướt qua, Kỳ Phượng Tường đã đứng dậy, duỗi tay rút đao đánh tới một gã áo đen. Lại lật tay vung một đao, cắt đứt cổ họng một gã khác, nhưng vẫn muộn một bước. Một người đã kịp đốt pháo tung thẳng lên trời, sau đó ngã dưới thanh đao của Kỳ Phượng Tường.

Gã đàn ông râu quai nón kia nhìn ra là hắn, biểu hiện vô cùng kích động, vừa xin lỗi vừa tính nói tiếp, bị Kỳ Phượng Tường thẳng thừng ngắt lời: “Đi theo ta!” Xoay người vẫy tay gọi Tô Ly Ly tới, hướng về phía bến sông. Tô Ly Ly vội vàng trèo ra khỏi lùm cỏ chạy theo hắn. Kỳ Phượng Tường cuối cùng cũng phải xách cổ áo nàng, chạy nhanh như bay.

Chạy được độ một dặm thấy phía hạ nguồn có ánh đèn, là một chiếc thuyền đang đỗ cạnh bờ sông. Kỳ Phượng Tường kéo Tô Ly Ly vào trong, gã đàn ông râu quai nón cũng theo chân bước vào, Trương sư phụ đang ở đó, nói: “cho thuyền chạy thôi.” Lấy đòn trúc chống đỡ chèo ra xa bờ, vừa hạ buồm xuống, thuyền lướt như bay không một thuyền nào đuổi kịp. Lúc này Tô Ly Ly mới thở phào một hơi, ngồi vào trong góc.

Trên thuyền còn có một người khác, tầm hơn bốn mươi tuổi, nước da bánh mật, sắc mặt hồng hào, hành lễ: “Tam công tử lâu lắm rồi chưa đến sông Vị, lần này đến lại gặp phải nhiều chuyện kinh sợ rồi.”

Đôi mắt Kỳ Phượng Tường thăm thẳm như báo đêm, mãnh liệt mà đẹp đẽ, cười đáp lễ: “hai năm không gặp, Phương đường chủ vẫn khách khí như vậy. Các huynh đệ trên thượng nguồn không sao cả chứ?”

Vị Phương đường chủ kia đối với Kỳ Phượng Tường rất cung kính, trả lời: “Không gặp trở ngại gì, bọn ta đã quen thuộc vùng sông nước này, mấy người đó cũng dễ dàng giải quyết.”

Kỳ Phượng Tường gật đầu nói: “Cũng phải đa tạ Thượng Phục Hoàng lão bang chủ. Nhất định hôm nào ta phải đến đáp lễ ông ấy.”

Vạn đường chủ khua khua tay, “Tam công tử khách khí quá rồi. Chuyện này nhất định sẽ truyền lại cho bang chủ. Công tử nếu có gì cần phân phó cứ nói, nếu không còn gì, ta tạm thời trở về đã. Công tử thuận buồm xuôi gió.”

Kỳ Phượng Tường gật đầu nói mỗi chữ “được”. Vạn đường chủ kia đẩy cửa khoang thuyền ra, thung mình nhảy xuống dòng nước lạnh thấu xương, đến sóng nước cũng không gợn, cứ thế biến mất trong làn nước.

Gã râu quai nón giật mình, chỉ vào mặt nước nói: “Sa…sa…Sa Hà bang?”

Kỳ Phượng Tường gật đầu: “Chính là Sa Hà bang, còn ngươi là ai?”

Gã âu quai nón đột nhiên quỳ xuống: “tiểu nhân Vương Mãnh, là sơn tặc vùng núi này. Nghe nói Kỳ tam công tử trọng nghĩa khinh tài, kết bạn khắp thiên hạ, cho nên muốn đến bái kiến.”

Kỳ Phượng Tường đáp: “Vương huynh đến tìm ra, có chuyện gì cần giúp?”

Vương Mãnh lắc đầu nói: “Không có việc gì. Ta một thân một mình làm sơn tặc đã nhiều năm, nhưng không phải như lũ ruồi nhặng thấy gì cũng bâu vào. Lần này nguyện ý được làm bề tôi của công tử, ra trận giết giặc, gặp nguy đi trước, không có yêu cầu gì.”

Kỳ Phượng Tường đưa những ngón tay thon dài đỡ hắn đứng lên, lại nho nhã hỏi: “là ai kêu ngươi đến tìm ta?”

Vương Mãnh “a” một tiếng, phân vân chưa quyết.

Kỳ Phượng Tường lại hỏi: “Chính là người đã dạy ngươi ngâm “chẳng chịu cúi đầu nơi đồng cỏ” đúng không?”

“Cái này… công tử anh minh, đích thực là người đã dạy ta nói thế, nhưng… nhưng người đó không cho phép ta nói ra.”

Kỳ Phượng Tường cân nhắc một lúc, nói: “Ngươi không cần nói, chỉ cần trả lời ta là đúng hay không.”

“Được.”

“Chỗ ở của người đó ngươi biết đúng không?”

“Đúng”

“Là ở Vị Bắc?”

“Đúng”

“Là bộ hạ của Trần Bắc Quang?”

“Không phải.”

Kỳ Phượng Tường thu tay về: “Rất tốt, vậy đến Vị Bắc ngươi cứ đưa ta đi đến chỗ ở của hắn là được, ngươi không nói bất cứ cái gì cả.”

Vương Mãnh ngẩn người, cảm thấy dường như có gì đó không đúng, nhưng lại cảm thấy bản thân đích thực là chưa nói ra gì cả, vẻ mặt ngẩn ngơ. Tô Ly Ly cười thầm trong bụng, bộ dạng ngươi thế này, chơi với tên cáo này kiểu gì chẳng bị hắn tóm đuôi.

Một bộ y phục ấm áp ném lên đầu, Tô Ly Ly lôi xuống xem, là bộ gấm dày. Kỳ Phượng Tường cay nghiệt nói: “bà chủ Tô mặc vào đi, cóng chết rồi ta lại phải “chuyển thây về tổ”.”

Tô Ly Ly choàng lên người, thấy hắn vẫn còn nhớ đến bộ y phục mỏng của mình, trong lòng cảm động, cười nói: “ngươi từng nói không để ta thiếu một cọng tóc nào”

Kỳ Phượng Tường cười: “Ta nói không để cô thiếu một cọng tóc nào, nhưng ta không nói là để cô sống hay chết.”

“Hả?!!” Bao mộng tưởng bay biến hết, cái tên tiểu nhân khuôn mặt thâm trầm này thế mà lại lừa mình một phen, còn giải thích kiểu này. Ngay lập tức cắt đứt hết mọi suy nghĩ viển vông, thầm rủa 18 đời tổ tông nhà Kỳ Phượng Tường, rủa đến đời thứ mười bảy thì đã đi gặp Chu Công mất rồi. (Đi ngủ ấy ạ - Rei)

Tỉnh dậy, chỉ cảm thấy như đang trôi nổi trên mặt nước, vẫn ở trên thuyền nhưng đã dừng lại tại bờ phía Bắc. Khoang thuyền hơi nhỏ, Trương sư phụ phải tựa vào vách buồng nghỉ ngơi, trời vừa sáng, Kỳ Phượng Tường đã ra ngoài gọi: “Dậy cả đi, vùng này là ranh giới với Thái Bình Phủ rồi, mọi hành động đều phải cẩn thận.”

Thái Bình Phủ là một quận lớn của Ký Châu, phồn hoa nhộn nhịp. Ba người lên bờ, Vương Mãnh vẫn ở bên bến hỏi đường. Mấy người cứ đi bộ về phía trước, vòng đi vòng lại nơi thị trấn phồn hoa này, cuối cùng cũng tới một con hẻm nhỏ. Cuối hẻm có hàng rào bằng trúc, Vương Mãnh dừng bước nói: “Vị tiên sinh kia sống trong này, ta bị quan phủ truy nã liền nhảy vào trong sân, hắn khuyên nhủ ta mấy câu. Vốn dĩ là ta tính đi theo hắn, nhưng hắn lại nói không muốn, chỉ cho ta tới tìm Kỳ công tử, đưa ta một bức họa, ta đi tới bến Đào Diệp thì gặp công tử rồi bị kéo tới đây.”

Kỳ Phượng Tường đáp: “Vậy người cứ đi tới quán trà bên cạnh chờ ta, ta đi gặp hắn rồi quay lại ngay.”

Vương Mãnh đồng ý, qua đó ngồi đợi. Trương sư phụ thành thục giới thiệu: “Tây Nam Thái Bình Phủ, nhà có hàng rào lục trúc, chính là một tùy viên giữa phố thị nào nhiệt. Chủ tùy viên là một người nổi tiếng vùng Ký Bắc, Âu Dương Đàm. Âu Dương Đàm sớm đã lang bạt giang hồ, cũng có chút tiếng tăm, sau đó lại tập trung vào học, không biết học từ sư phụ nào, thi lấy công danh mấy lần không đỗ, cuối cùng xây tùy viên này nơi phố thị Thái Bình Phủ, với ngụ ý mình vốn thanh cao.”

Tô Ly Ly nheo mắt nhìn Trương sư phụ nói năng đều đều đĩnh đạc, than thở: “Mọi việc trên thiên hạ Trương sư phụ đều biết rõ, thế mà lại đến tiệm quan tài của ta khắc hoa văn, thật đúng là phí phạm nhân tài, phí phạm quá.”

Trương sư phụ cười ha hả: “lão già này chỉ còn mấy năm nữa là tận số, có lúc dùng đến thì dùng thôi. Nếu như trẻ đi ba chục tuổi, còn có chút ý chí, còn bây giờ cũng là làm công cho tiểu chủ thôi. Không cần quá khen.”

Tô Ly Ly cũng cười, đi lên trước gõ cửa.

Cả hồi lâu sau, một đầy tớ trẻ tuổi đi đến mở cổng, nhìn lướt qua ba người rồi hỏi: “các vị là…”

Kỳ Phượng Tường chắp tay: “Thương nhân U Châu, tiện đường ghé qua hội kiến Âu Dương tiên sinh.”

Tên đầy tớ đưa họ vào trong, trong viện cỏ mọc xanh biếc dẫn thắng tới một thảo đường. Trước cửa có một người đang đứng, y phục rộng bay bay, bồng bềnh như tiên, nhìn bọn họ bước vào. Tô Ly Ly nhìn người này, có vẻ tầm hai bảy hai tám tuổi, mắt hơi xếch, mũi hơi quặp, nhưng lại không làm cho người ta có cảm giác hung ác, chỉ cảm thấy có chút thâm sâu.

Hắn nhìn ba người bọn họ từ trên xuống dưới một lúc rồi mới nói: “tại hạ Âu Dương Đàm, lười biếng ở ẩn, tiếp đón có phần thất lễ rồi. Mời vào trong.”

Kỳ Phượng Tường nhìn vào trong, mắt hơi nheo lại, khóe môi cong lên mỉm cười.

Tô Ly Ly nhìn nụ cười vô hại của hắn, liền cảm thấy Kỳ Phượng Tường đã có phòng bị trước.

Hắn nhẹ nhàng quay đầu nói với Tô Ly Ly: “cô đứng đây đợi đi.” Rồi kéo Trương sư phụ vào trong.

Âu Dương Đàm đang bước vào phòng, đột nhiên quay đầu nhìn Tô Ly Ly, nhìn đến mức khiến tim nàng đập thình thịch một trận. Cánh cửa thảo đường đóng lại. Đứng đây đợi sao? Tô Ly Ly lại lờ mờ cho rằng Kỳ Phượng Tường kêu nàng chạy đi. Nếu như đây là một cái bẫy, nếu như tên Vương Mãnh kia không đơn giản như vẻ bề ngoài… Tốt nhất vẫn là nên sớm chuồn đi. Nàng xoay người trở về con đường đã vào lúc nãy.

Tô Ly Ly từ nhỏ đã không giỏi nhớ đường, chỗ này quanh co mấy khúc đã làm nàng nhận không ra. Đi qua một vườn trúc, chẳng thấy cái hàng rào kia đâu, lại thấy đốm đỏ giữa rừng trúc xanh biêng biếc. Tô Ly Ly nhìn trước nhìn sau, không thấy người, mới đi qua con đường mòn, lại thấy sau đám lục trúc kia quả nhiên có năm sáu cây mai rải rác khắp hậu viện, đang nở hoa rực rỡ, mùi hương hoa thơm ngát tỏa ra khắp phía.

Nàng rầu rĩ: ta chạy tới chỗ nào thế này? Liền thấy trong tiểu viện hoa mai rơi rụng này lại có một bàn đá thấp. Tô Ly Ly từ từ bước qua, ngửi thấy mùi thơm hoa mai, nhìn thấy xung quanh đều là màu hoa đỏ tươi, khác biệt một trời một vực với rừng trúc lúc nãy. Chỉ cảm thấy yên tĩnh và thanh bình, tựa hồ như đang lạc vào tiên cảnh. Trên bàn có một nghiên mực, mực đã đông lại, nhưng có một chiếc mảnh lụa đặt trên bàn, nhìn có vẻ như là khăn tay của nữ nhân, trên khăn tay có viết một bài thơ:

Thiếu niên bất thức sầu, liễu hồng ba tiêu lục

Văn thanh cổ nhân lai, yểm cư tuân giai khứ

Nê tường ảnh san san, trúc tiêu phong từ từ

Đương thời nhất niệm khởi, thập niên chung bất du

Đông phong ngộ hoa kỳ, giang thủy đái triều cấp

Khẳng tương bạch thủ ước, hoán tác phù bình tụ.

(*)

(*)Rei dịch bừa: 

Tuổi trẻ chẳng biết sầu, liễu hồng rặng chuối xanh

Nghe tiếng cố nhân tới, khép tà áo bước xuống bậc thềm

Bóng trên tường đất uyển chuyển, gió khẽ đưa ngọn trúc

Một khi đã có tình, mười năm cũng chẳng đổi

Gió đông gặp mùa hoa, sông nước cũng gợn sóng

Đem lời hứa tới bạc đầu, nguyện làm bèo bọt gặp nhau.”



Tô Ly Ly trầm mặc suy nghĩ một lúc, cảm thấy từ ngữ hoa mỹ bộc trực, còn mang theo một chút quyến luyến. Muốn đi nhưng lại không nỡ buông tay. Tựa hồ như quay trở lại tiệm quan tài lúc trước, dưới dàn hồ lô, những tia nắng chiếu xuống từng giọt nước xuôi theo bàn tay, lóng lánh trong suốt, những giọt sương trắng đọng lại trên mái hiên, Mộc Đầu nói cô đi làm cơm, ta đi giúp Trình thúc mở cửa.

Nữ tử trong bài thơ kia nguyện mười năm chẳng đổi, chỉ đổi lại làm phận bèo bọt để gặp nhau một lúc. Bản thân mình đến lời ước hẹn còn chưa nói thì có thể làm gì. Chỉ sợ thời gian trôi nhanh, ngày đó mấy chốc đã quên lãng. Trong một lúc thất thần, từng giọt lệ rơi xuống. Người phía sau không biết đến tự bao giờ, nhè nhẹ thở dài.

Tô Ly Ly giật mình quay đầu lại, trước cửa phòng trúc kia có một nữ tử áo trắng đứng đó, có vẻ chưa tới ba mươi tuổi, trông ốm yếu xanh xao, tóc dài, áo khoác gấm dày cộm phủ lên người cũng không thấy mập ra, đang cười nhẹ nhìn Tô Ly Ly, ánh mắt ôn hòa. Tô Ly Ly cầm mảnh lụa ra đứng dậy, “Cô là ai?”

Nữ tử kia cười nhàn nhạt nói: “Cô đang đứng trước cửa phòng ta.” Thanh âm ôn nhu, hơi khàn một chút.

Tô Ly Ly vội vàng đặt khăn tay xuống nói: “Ta… ta là khách, vô tình lạc bước tới đây, mạo phạm phu nhân rồi.”

Nữ tử kia nhìn chiếc khăn tay ở trên bàn, vịn tường chậm rãi đi ra. Nàng đi từng bước chậm rãi, tựa hồ như một cơn gió cũng có thể thổi ngã mất. Tô Ly Ly bước lên vài bước tính đỡ nàng, vừa chạm tay vào áo, đột nhiên nhớ ra mình đang mặc y phục nam, liền rụt tay lại. Nữ tử kia chậm rãi nói: “muội muội cũng cho ta mượn lực một chút đi.” Duỗi tay đưa về phía nàng.

Tô Ly Ly thấy người kia đã nhìn ra, bèn đỡ nàng ngồi xuống bên bàn đá. Nữ tử từ từ ngồi xuống, sờ vào chiếc khăn tay: “vừa rồi cô khóc sao?”

Tô Ly Ly sờ lên má, gật gật đầu.

“Có phải là vì không thể gặp người trong lòng?”

Tô Ly Ly biết nàng ta không hề có ý chế nhạo, nhưng vẫn không kìm được đỏ mặt, lắp bắp nói: “Không… không phải…, chỉ là…” Nghĩ hồi lâu, cảm thấy mối quan hệ giữa mình với Mộc Đầu cũng khó mà giải thích được, nhẹ giọng nói: “Người ấy đi rồi, không biết bao giờ mới quay trở lại.”

Khóe mắt nữ tử áo trắng có chút ý cười, hỏi: “Đã đi bao lâu rồi?”

“Hơn ba tháng rồi.” Tô Ly Ly nhỏ giọng đáp, chỉ cảm thấy so với mười năm của người kia quả thực xấu hồ vô cùng.

Thế nhưng nữ tử áo trắng kia lại không cười, nhè nhẹ thở dài, nói: “Ba tháng, cũng đủ lâu rồi.” Quay sang quan sát Tô Ly Ly, chậm rãi nói, “Lâu lắm rồi ta không có nói chuyện với người khác. Cô đã vì mấy câu thơ này mà rơi lệ, chiếc khăn lụa này ta tặng cô. Người cô đợi nhất định sẽ trở về, lúc đó hãy biết quý trọng, đừng đợi hoa rụng rồi mới tiếc cành không.”

Tô Ly Ly nhận chiếc khăn lụa, đang tính nói lời cảm ơn, nữ tử áo trắng kia liền ngắt lời: “Đây không phải là chỗ cô có thể ở lại, mau chạy đi.” Thần sắc nhợt nhạt, nàng ấy chông tay lên mặt bàn đá.

Tô Ly Ly cũng cảm thấy tiểu viện này có gì đó kỳ quái, chỉ muốn đi cho nhanh, liền nghe lời quay về, mới đi được vài bước, đột nhiên quay đầu nói: “tỷ tỷ thứ lỗi, ta bị lạc đường, không biết đi đường nào để ra. Mong được tỷ tỷ chỉ giùm.”

Nữ tử áo trắng ngẩn người, “ta cũng chưa từng đi qua, không biết đi thế nào.”

Hả? Tô Ly Ly cảm thấy có chút mịt mờ, cầm chiếc khăn của nàng ấy, nhún mình hành lễ, rồi đi ngược theo đường mòn lúc nãy vào. Rẽ qua khúc quanh, từ gốc mai nhìn sang, nữ tử áo trắng kia vẫn lặng lẽ ngồi dưới cây hoa, nhìn mãi nghiên mực, không biết là nghĩ gì.

Tô Ly Ly cảm thấy có chút đáng thương, nhìn nàng ấy vậy chắc là bệnh nặng lắm, chỉ sợ chẳng mấy chốc cũng sẽ lụi tàn như những đóa hoa kia, chỉ còn lại cành không. Nàng cúi đầu nhìn chiếc khăn tay, dường như có thể cảm nhận được sự nản lòng thối chí của nữ tử kia, gấp khăn lại giấu vào trong ngực. Vừa ngẩng đầu lên đột nhiên chạm mặt một người, hoảng hồn, lại chính là gã Âu Dương Đàm kia. Không phải hắn đang bàn chuyện với Kỳ Phượng Tường sao.

Âu Dương Đàm nheo mắt lại, nhìn sang bên viện hoa mai, cất giọng nhu hòa: “công tử bàn chuyện gì với thê tử ta vậy?”

Hiểu lầm rồi! Tô Ly Ly mặt mày khó xử, “Âu Dương tiên sinh, ta đi lạc, vô tình tới chỗ này, ngẫu nhiên gặp được tôn phu nhân chứ không phải cố ý. Ta... công tử nhà ta đâu?”

Âu Dương Đàm chắn trước mặt nàng, cất giọng không nặng không nhẹ nói: “Hắn ta đi rồi.”

Tô Ly Ly còn chưa kịp nói gì, Âu Dương Đàm đã duỗi năm ngón tay, làm thành thủ cước chụp lên cổ nàng, hai mắt tràn đầy sát ý, lạnh giọng nói: “tiểu cô nương, là ai kêu cô tới gặp nàng, công tử nhà cô sao?”

Tô Ly Ly đờ đẫn, trong lòng cho rằng Kỳ Phượng Tường có dung mạo giống trộm hoa tặc quá khiến người ta nghi ngờ. Nàng thở không được, muốn giãy dụa thoát ra nhưng lại không có sức, đang khua tay dậm chân, bỗng nhiên có tiếng người cười phía sau: “Âu Dương huynh thật là tàn nhẫn, chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.”

Trên con đường mòn, Âu Dương Đàm đứng đối mặt với đôi mắt dài hẹp của Kỳ Phượng Tường, Kỳ Phượng Tường một tay nắm chặt cổ nữ tử áo trắng kia. Nữ tử áo trắng dường như hoàn toàn không để ý, cứ ngẩng đầu nhìn hoa mai, cam chịu để hắn tóm vậy.

Đôi mắt chim ưng của Âu Dương Đàm nhìn chằm chằm, tay đang giữ Tô Ly Ly cũng nới lỏng ra, nói: “Ngươi không phải là khách thương U Châu gì cả.”

Kỳ Phượng Tường gật gật đầu, cười giả lả: “Ngươi cũng không phải là Âu Dương Đàm.”

Người đàn ông mắt chim ưng kia cười, “thả nàng ấy ra, nếu không thì ta bóp chết nha đầu này.” Tay vừa vận lực, Tô Ly Ly đã thở không được, mặt đỏ lên, nhìn chằm chằm Kỳ Phượng Tường.

Kỳ Phượng Tường tựa hồ như có chút hứng thú, cất giọng sang sảng: “Hừm, cũng hay, ngươi dùng chừng nào lực thì ta cũng dừng chừng ấy, xem bọn họ ai không thở được trước.” Khuôn mặt trắng trẻo của nữ tử áo trắng đang nằm trong tay Kỳ Phượng Tường cũng đỏ lên một mảng.

“Âu Dường Đàm” cất giọng buồn thảm: “nàng ấy không phải thê tử của ta.
Kỳ Phượng Tường nới lỏng ra một chút, nữ tử áo trắng trong tay hắn đã suýt ngất xỉu. Kỳ Phượng Tường ôm lấy nàng hỏi: “ngươi là ai?”

“Âu Dương Đàm” vặn tay Tô Ly Ly nói: “ta với ngươi không can hệ gì tới nhau. Ta thả người này ra, ngươi thả nàng ấy về đây.”

Kỳ Phượng Tường vẫn ôm nữ tử áo trắng đã ngất xỉu kia trong tay, nhàn nhạt cười: “đối với ngươi, nữ nhân này có vẻ rất có ích, làm ăn lỗ vốn thế này ta không làm.”


“Hừ!” người kia cười lạnh: “Ta không phải Âu Dương Đàm, cũng có thể là bất cứ người nào khác, nói cho ngươi thì ngươi tin sao?”

Kỳ Phượng Tường âm thầm cân nhắc, suy nghĩ tới nổi Tô Ly Ly toàn thân phát run, chỉ sợ hắn nhất định không chịu thả nữ tử kia, tên “Âu Dương Đàm” này nhất định xé xác mình ra. Một hồi lâu, Kỳ Phượng Tường cuối cùng cũng đáp: “đổi người.”


Tô Ly Ly chỉ cảm thấy sau lừng bị đẩy đi, người bay cao lên không trung, tứ chi hỗn loạn, ngã vào lòng Kỳ Phượng Tường. Kỳ Phượng Tường ôm lấy nàng, nói với “Âu Dương Đàm”: “các hạ mắt như chim ưng, hành động như lang sói, nhất định không phải người thường. Ngày nay thiên hạ đang loạn, quần hùng xưng bá, ngày khác gặp lại sẽ phân định thắng thua.”
“Âu Dương Đàm” nhìn chăm chú, hơi gật đầu, “được thôi, sau này tính tiếp.”

Chương tiếp

0 nhận xét to “Thiên tử mưu chương 4 [4.2]”

Đăng nhận xét