Chương 5
Lúc Tô Ly Ly được
Kỳ Phượng Tường thả xuống thì đã ra phía ngoài vườn trúc, cổ họng sưng lên, nói
không ra tiếng. Trương sư phụ đang đứng đợi bên ngoài, vừa thấy bọn họ ra liền
vội vàng tới hỏi: “Công tử không sao chứ?”
Kỳ Phượng Tường
không liếc nhìn nàng, lạnh lùng hừ một tiếng, “ta cứ cho rằng cô ta sớm đã
chuồn đi, kết quả lại đi lạc trong vườn nhà người ta! Mất công tìm kiếm cả nửa
ngày.”
Trương sư phụ chỉ
tay hỏi: “cũng là người của đại công tử sao?”
Kỳ Phượng Tường lắc
đầu, “Không phải, người này hữu dụng hơn đại ca nhiều.”
“Ta có đi tới quán
trà xem rồi, chẳng thấy bóng dáng tên Vương Mãnh kia đâu.”
“Được lắm, lừa được
cả ta.” Kỳ Phượng Tường cười lạnh, “Đại khái ta cũng đoán ra hắn là ai rồi.”
Tô Ly Ly mệt mỏi
ngồi xuống đất, chậm rãi hít một hơi, che cổ, khàn giọng nói: “ta không đi với
ngươi nữa.”
Kỳ Phượng Tường
cuối cùng cũng quay đầu nhìn nàng một cái, chầm chậm bước tới trước mặt nàng,
vén y phục ngồi xổm xuống, sát lại gần nàng hỏi: “cô nói gì cơ?”
Tô Ly Ly vô thức
lùi về sau một bước, chạm phải bức tường, muốn tránh cũng không được. Kỳ Phượng
Tường mục quang sáng quắc, nhả từng chữ một: “cô nói lại lần nữa xem.”
Tô Ly Ly lặng lẽ
cúi đầu, Kỳ Phượng Tường kéo nàng đứng lên, đứng vững rồi liền thu tay lại, đi
thẳng ra ngoài đường. Trương sư phụ đứng dìu bên cạnh, thấy cổ trắng như tuyết
của nàng hằn lên mấy vết ngón tay, đỡ phía sau Tô Ly Ly, nói: “tiểu chủ à, tam
công tử đi ra không thấy cô liền lập tức chạy vào trong tìm cô ngay.”
Tìm ta? Tô Ly Ly
chẳng biết nói sao, chỉ sợ hắn có hứng thú với Âu Dương Đàm giả danh kia còn
hơn là muốn tìm ta ấy chứ, thản nhiên đáp: “không cần khách sáo. Thánh nhân
nói: “sinh tử biến cố, phụ tử còn không thể nương tựa nhau.” Ta với Kỳ Phượng
Tường không thân không thích, có làm thế nào thì cũng hợp lẽ cả.”
Kỳ Phượng Tường hơi
nghiêng đầu, liếc thấy biểu cảm dửng dưng không sợ của nàng. Hắn quay đầu lại,
vẫn duy trì nụ cười trên mặt.
Đến chiều tối thì
tìm được một quán trọ ở trung tâm Thái Bình Phủ. Lúc ăn cơm, Tô Ly Ly căn bản
khó nuốt xuống, chỉ bưng bát canh húp từng ngụm nhỏ. Tối nằm trên giường, cổ
đau không ngủ được. Ngoài cửa có tiếng gõ nhẹ, Tô Ly Ly giả điếc không nghe.
Một lúc sau, cửa sổ
có tiếng động, Kỳ Phượng Tường theo đường cửa sổ mà vào, đi thẳng tới bên bàn,
thắp đèn lên, giọng điệu lạnh lùng: “qua đây bôi thuốc.”
Tô Ly Ly ôm cổ ngồi
dậy, đi tới cạnh bàn.
Kỳ Phượng Tường mở
một hộp gỗ, một mùi hương thảo mộc tỏa ra, trong hộp là thuốc mỡ màu lục nhạt.
Hắn nhón lấy một ít, tính bôi cho nàng. Tô Ly Ly lùi về sau một bước, chặn tay
hắn lại, nói: “để ta tự làm.”
Kỳ Phượng Tường nửa
mỉa mai, nửa giáo huấn: “Mấy ngày nay không muốn ăn cơm sao? Duỗi thẳng cổ ra.”
Tô Ly Ly nghiêng
đầu, cảm thấy ngón tay hắn mang chút thuốc mỡ lành lạnh bôi lên cổ nàng. Cả hai
người không ai nói câu gì, chỉ lặng lẽ bôi thuốc, nhịp thở lúc gần lúc xa. Kỳ
Phượng Tường chầm chậm xoa thuốc, thực sự rất tỉ mẩn.
Không hiểu sao Tô
Ly Ly lại cảm thấy đáy mắt có chút chua xót, nhưng lại không phải vì thương
tâm.
Hắn bôi thuốc xong,
lấy từ trong tay áo ra một dải lụa trắng, bọc lấy cổ nàng lại, che đi vết bầm
trên cổ. Tô Ly Ly cảm thấy trên cổ hơi lành lạnh, giơ tay xoa lên mảnh lụa,
cũng không thấy đau đớn như trước.
Kỳ Phượng Tường đậy
hộp gỗ lại, nhưng cứ đứng tựa vào bàn nhìn nàng không nói năng gì. Tô Ly Ly xoa
xoa cổ, trợn mắt lên nhìn.
Đèn dầu không biết
đã đốt phải chất gì, nổ lốp đốp.
Khóe môi Kỳ Phượng
Tường khẽ cong lên, vừa có chút bất đắc dĩ, vừa có chút buồn cười, nói: “cái
vườn cũng không phải lớn, thế mà lạc đường. Trí nhớ của cô có cũng như không.”
Tô Ly Ly không biết
bác lại thế nào, cắn răng cụp mắt không nói.
Kỳ Phượng Tường
trông thấy biểu hiện yếu thế của nàng, vô cùng vui vẻ, chầm chậm nói: “bà chủ
Tô, cô có biết lợn chết thế nào không? Đợi một chút, không thấy nàng trả lời,
liền vui vẻ chỉ bảo tiếp: “Là ngốc mà chết.”
Sáng hôm sau, Kỳ
Phượng Tường kêu người làm cơm sáng bưng vào phòng Tô Ly Ly. Tô Ly Ly tối qua
không ăn được gì, vốn cũng đã đói. Đến sáng cổ cũng đỡ đau, liền múc một bát
cháo, cho đường vào khuấy lên.
Kỳ Phượng Tường
ngồi đối diện nàng, nheo mắt nhìn dải lụa trên cổ nàng, cười ranh mãnh: “phía
Bắc Hợp Phố có con sông, gọi là sông Ly. Những người đánh cá trên sông dùng
chim để bắt cá. Bởi vì nó bị một cái dây thừng buộc lên cổ nên rất khó nuốt.
Cho nên, chim bắt cá xong đều phải nhả vào giỏ của người đánh cá.”
Tô Ly Ly bị hắn
giễu, cũng không biến sắc múc một ngụm cháo lên ăn, chậm rãi nói: “Thật nhìn
không ra, đến cả những chuyện đời thường thế này mà công tử cũng biết.”
Kỳ Phượng Tường
cười cười, “thế này đã tính là gì. Vương Thổ tuy lớn, tới bảy tám phần mười ta
đều đã đi qua.”
Tô Ly Ly đặt muỗng
xuống, gõ gõ quả trứng muối lên bàn, mười ngón tay thon thả bóc vỏ, cất giọng
ấm áp như làn gió: “Kỳ công tử, ngươi biết trâu chết thế nào không?”
Biểu tình phấn chấn
trên mặt Kỳ Phượng Tường ngừng lại một chút, khuôn mặt mang ý cười, mắt lộ hung
quang, “Khoe khoang mà chết.”
Tô Ly Ly cười nhẹ,
cắn một miếng trứng gà.
Kỳ Phượng Tường
thấy mặt nàng lộ vẻ đắc ý, tự giễu: “ta không thèm chấp tiểu nha đầu như cô, có
nói cô cũng không tin. Ta mới mười ba tuổi đã rời nhà, ngao du thiên hạ, mấy
vùng biên giới ta đều đã đi qua cả. Ta nói bảy tám phần mười là còn khiêm tốn
đấy.”
“Thật sao?”
“Thật. Thiên hạ
rộng lớn, không thể ngồi nhà mà biết được. Chúng ta ở bến Đào Diệp gặp Sa Hà
bang, chính là năm năm về trước ta đã cứu bang chủ bọn họ.” Hắn nói lãnh đạm,
nhìn không giống hồ ly giảo hoạt mà như loài sói cao ngạo thâm trầm. Thân là
con trai tướng quân một châu, lại ẩn nơi giang hồ, tâm không thể đo, chí không
thể gãy.
Tô Ly Ly lẳng lặng
uống hết ngụm cháo cuối cùng, đặt bát lên bàn nghiêm trang nói: “ngươi có thể
nói cho ta biết, rút cục là muốn ta làm gì hay không?”
Ngón tay Kỳ Phượng
Tường gõ lên mặt bàn: “Ba ngày sau, cô cùng ta đến phủ tướng quân Ký Bắc, đi
gặp Trần Bắc Quang.”
“Hả?!” Lời hắn còn
chưa dứt, Tô Ly Ly đã kêu lên sợ hãi. Tuy nói hai họ Trần Kỳ hiện nay không gây
loạn gì tới nhau, nhưng đó là vì tình thế bắt buộc, ai ai cũng rõ, hai bên láng
giềng này, sớm muộn cũng sẽ quyết đấu một phen.
“Sao nào? Trần Bắc
Quang hai mươi năm trước tuy là mỹ nam đất Ký, cô cũng không cần phải kích động
vậy chứ?” Kỳ Phượng Tường nhàn nhã nói.
Tô Ly Ly lắc đầu,
“Hai nhà các ngươi là thân nhau mấy đời sao?”
“Không phải”
“Thế thì ngươi đi
tìm chỗ chết?”
Kỳ Phượng Tường
than thở: “Tô cô nương, lời của cô lúc nào cũng nói trắng ra vậy sao?”
Tô Ly Ly xua tay
nói: “muốn đi thì ngươi đi đi, ta không đi. Chuyện hôm qua lặp lại lần nữa, cái
mạng nhỏ này của ta cũng đi tong.”
Kỳ Phượng Tường
nheo mắt lại: “cô không đi không được. Cô sẽ đi gặp một người.”
Tô Ly Ly không rét
mà run, “người… người nào?”
Kỳ Phượng Tường đặt
một ngón tay lên miệng, nhìn nàng nửa ngày nói: “Trước hết là đổi bộ nam trang
này đi đã.” Thấy nàng kinh ngạc nhảy dựng lên, cười nói: “Yên tâm, không phải
mỹ nhân kế.”
Kỳ Phượng Tường xưa
nay nói là làm, đến chiều, quả nhiên có người mang tới hai bộ y phục nữ kèm nữ
trang. Kỳ Phượng Tường chạm vào lớp vải kia, nở nụ cười mang mấy phần dâm tà,
“cô biết mặc y phục nữ chứ? Có muốn ta giúp cô không.”
Tô Ly Ly ôm lấy mớ
quần áo, đuổi hắn ra ngoài.
Qua cả nửa ngày
cũng không thấy chút động tĩnh nào bên trong. Thêm nửa ngày nữa cũng chẳng
thấy. Kỳ Phượng Tường gõ cửa hỏi: “cô có ổn không?”
Không có tiếng trả
lời.
“Ta vào đấy!”
Cũng không có tiếng
đáp lại.
Kỳ Phượng Tường đẩy
cửa xông vào, chỉ thấy bóng dáng nàng trước gương. Váy máu đỏ nhạt, từ eo tới
mắt cá chân lộ ra đường cong tao nhã. Lưng vai đâu ra đấy, độ rộng vừa phải,
tóc dài tới eo buông lơi phía sau. Không biết từ lúc nào, Tô Ly Ly đã không còn
là đứa nhỏ dễ giận mà trở thành một cô nương duyên dáng.
Kỳ Phượng Tường tới
đứng gần nàng, nhìn thần sắc kinh ngạc của nàng trong gương, “sao thế? Bị chính
mình dọa rồi sao?”
Tô Ly Ly than thở:
“đúng là bị dọa rồi, ta ăn mặc thế này quả thực rất giống mẫu thân.” Thời gian
trôi như nước chảy, đến người thân cũng không còn. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy
tháng năm đằng đẵng.
“Đúng là trẻ con.”
Kỳ Phượng Tường sờ lên tóc nàng, mềm mại suôn mượt, muốn an ủi nhưng rồi lại
cao ngạo nói: “Đây mới đúng là cô, phải học cách làm quen dần. Qua chải đầu
đi.”
Tô Ly Ly cúi đầu
nhìn bộ váy, ống tay áo rộng, giơ tay lên tạo thành hình vòng cung, bỗng nhiên
mỉm cười, nói: “bộ váy này…, ta còn không biết đi đứng thế nào.” Nàng cười xinh
đẹp lanh lợi, mang theo chút linh động tươi mới của nữ tử. Xoay người đi vài
vòng trong phòng.
Kỳ Phượng Tường
cười to: “cô đứng yên không động đậy còn giống nữ nhân. Vừa bước đi, đầu không
ngẩng cao, lưng không thẳng, nhìn trái nhìn phải giống như đang cùng với người
ta bàn chuyện vậy.”
Chiều hôm đó Tô Ly
Ly bỏ hết thời gian cho việc chải đầu trang điểm. Nhưng mà kiểu tóc của nữ
nhân, dù là kiểu đơn giản nhất, nàng cũng thấy quá khó, cái lược kia chải thế
nào cũng không theo ý được, chốc chốc lại gọi Kỳ Phượng Tường: “nắm lọn tóc này
hộ ta.” Sau một hồi vật lộn, cuối cùng cũng chải xong, tuy vẫn còn rối bù nhưng
cũng có chút ra dáng.
Tới lúc ngồi trước
gương, Tô Ly Ly mới phát hiện ra son phấn đối với nàng như kẻ địch, Kỳ Phượng
Tường đứng bên cạnh chỉ trỏ: tô trắng quá rồi, phấn chưa đều, quét lên như đít
khỉ… Thử đi thử lại, hai người cười đến thất linh bát lạc cuối cùng cũng xong.
Nhìn thấy Tô Ly Ly
vẽ lông mày cao thấp không đều, Kỳ Phượng Tường tự mình động thủ vẽ giúp, lại
to nhỏ không đều. Vì thế hắn vẽ thêm một nét, phát hiện bên kia lại nhỏ hơn.
Lặp lại thêm vài lần, lông mày thành như lưỡi đao, đằng đằng sát khí.
Tô Ly Ly tức giận,
Kỳ Phượng Tường thất vọng não nề, nói vẽ tranh mỹ nhân cũng không tệ, tại sao
vẽ mày cho mỹ nhân lại thành ra thế này. Suy nghĩ một lúc đưa ra kết luận là Tô
Ly Ly không phải mỹ nhân nên hắn không phát huy được.
Rửa mặt sạch sẽ,
náo loạn một phen, cuối cùng bị Kỳ Phượng Tường phẫn nộ viết lên bức hoành: “gỗ
mục không thể khắc.”
Ngày tiếp theo,
không biết hắn mời từ đâu đến một vị sư phụ trang điểm, bắt Tô Ly Ly ở trong
phòng suốt một ngày để dạy. Tô Ly Ly lạnh lùng không nói, Kỳ Phượng Tường lại
tiếp tục khuyên nhủ: “Người ta phải tốn tiền mời sư phụ đến dạy cô, không thể
phung phí của trời thế được.”
Tới tối thì thêu
phượng vẽ rồng gì cũng xong.
Ngày hôm sau, Tô Ly
Ly bôi phấn vẽ mày, chải tóc thành hai búi, cài lên một chiếc trâm ngọc trai,
Kỳ Phượng Tường đeo cho nàng một bông tai minh châu, ung dung nói: “đi thôi.”
Bên ngoài đã có xe
đợi sẵn, hai người bước lên, Tô Ly Ly nhìn xung quanh nói: “Sao hai ngày nay
không thấy Trương sư phụ đâu?”
Kỳ Phượng Tường
nghiêm túc nói: “Ta kêu ông ấy đi có việc. Những lời bây giờ ta nói cho cô, cô
phải nhớ thật kỹ, đến lúc cần nói, một chữ cũng không được thiếu.”
Ngoài trời âm u như
sắp có tuyết rơi. Đi theo đường chính Thanh Thạch một mạnh thẳng tới phủ tướng
quân Ký Bắc, Kỳ Phượng Tường xuống xe xưng tên, quay người chỉ vào tượng sư hạc
bằng đồng trước cửa, thấp giọng cười nói: “Phủ Trần Bắc Quang này đúng là lộng
quyền, cái này không phải mới xây vài tháng nay, có thể thấy tính tình xốc nổi
không thận trọng.”
Lòng bàn tay Tô Ly
Ly toát mồ hôi, cúi đầu không đáp. Kỳ Phượng Tường chỉnh lại mấy sợi tóc mai
cho nàng, ngữ khí nhàn nhã nói: “không cần lo lắng.” Tô Ly Ly gật gật đầu, hắn
liền cười, “cẩn thận một chút.”
Đang nói, phủ thừa
của phủ tướng quân đích thân ra đón, mời Kỳ Phượng Tường vào trong. Tô Ly
Ly đứng phía sau hắn, cứ nhắm mắt theo sau, xà ngang trái phải đều chạm
trổ các hình vẽ, canh gác cẩn mật.
Trên đại điện là
một vị đại nhân râu dài mày kiếm, trên dưới bốn mươi tuổi, toát ra anh khí nho
nhã đang ngồi sau án.
Kỳ Phượng Tường
bước lên hành lễ: “U Châu Kỳ Phượng Tường, lâu nay đã nghe đến đại danh của
trấn bắc hầu đại nhân, chưa có dịp diện kiến. Hôm nay đến đây để chào hỏi.” Tô
Ly Ly cũng theo hắn quỳ rạp hành lễ.
Trần Bắc Quang
khoát tay, không mặn không nhạt nói: “không cần đa lễ. Người ta đều nói, tam
công tử của Kỳ Hoán Thần tướng mạo song toàn, Kỳ gia có hổ, chỉ trông vào Kỳ
Phượng. Hôm nay được gặp, quả nhiên đúng là tài không đợi tuổi.”
Kỳ Phượng Tường
đứng thẳng người dậy, cất giọng không cao không thấp: “đại tướng quân quá khen,
gia huynh mới là hiểu nhiều biết rộng, vãn bối không dám vượt quá. Hôm nay tới
đây, trước là thay phụ thân hỏi thăm, sau là để kết giao hai nhà.”
Trần Bắc Quang cười
lạnh, “ngươi lại cứ nói mấy lời phù phiếm, miệng nhả hoa sen. Ai chẳng biết Kỳ
gia đại công tử vô năng nhưng lại hay đố kỵ ghen ghét với huynh đệ, Kỳ gia nhị
công tử chẳng hiểu vì sao lại mắc phải bệnh lạ, nằm trên giường bệnh triền
miên. Kỳ tam công tử ngươi tuy oai hùng hơn người, nhưng cũng chỉ là con thứ,
phụ thân lẫn anh trai đều không ngó ngàng tới. Ngươi dù có dũng, cũng chỉ là vi
thần vi nô.”
Kỳ Phượng Tường mặt
không đổi sắc nói: “người ngoài không so được với người thân, làm con làm đệ
vốn là bổn phận của vi thần.”
Trần Bắc Quang chậm
rãi đứng dậy nói “Nếu ngươi là người an phận như thế thì hôm nay đã không đến
phủ ta.”
Hắn ngẩng đầu nhìn
Kỳ Phượng Tường, “Trung thu năm ngoái, Kỳ Hoán Thần bày yến tiệc, lúc đó có
hỏi: “Nếu như khởi sự nên chiếm vùng nào?’, đại ca ngươi nói, U Châu buôn bán
nhiều năm, nên lấy làm gốc rễ, thành lập cơ nghiệp. Ngươi lại nói nên bỏ qua U
Châu, trước hết nên chiếm lấy kinh thành, lập ấu đế bình thiên hạ. Tiếp theo
nên bình định Ký Bắc, Dự Nam, cùng kinh thành bảo vệ thế lực, ổn định cơ
nghiệp, sau đó có thể xưng hùng xưng bá, thống nhất thiên hạ.”
Kỳ Phượng Tường
nhíu mày, trên mặt nở nụ cười như có như không, nghe hắn khen ngợi: “Nếu ta có
đứa con như ngươi, đương nhiên vô cùng vui mừng. Nhưng hôm nay các ngươi đã
chiếm được kinh thành, muốn lấy Ký Bắc ta, dám mặt dày mày dạn tới phủ ta huênh
hoang! Kỳ Phượng Tường, ngươi cho rằng Ký Bắc không còn ai sao?!” Trần Bắc
Quang đập mạnh lên án thư.
Tô Ly Ly âm thầm
kêu khổ, ngươi tính sai rồi. Chỉ sợ ta còn chưa đi gặp người thì đầu ngươi đã
bị chặt rồi.
Trần Bắc Quang đang
phẫn nộ, Kỳ Phượng Tường chậm rãi mở miệng, rành mạch từng chữ:
“Tướng quân hiểu
nhiều biết rộng, thế gian hiếm thấy. Gia yến năm ngoái, ta quả thực đã hiến kế
này. Nhưng mà tướng quân lại không nghe người ta nói, thế sự chuyển dời, mưu vô
thượng sách. Thế sự bây giờ nháy mắt đã đổi. Năm ấy ta nói chiếm Ký Bắc, hôm nay
lại đến để kết giao với Ký Bắc. Ta một thân một mình tới đây, quả thực là thành
ý tha thiết, có nói sao tướng quân cũng không tin.”
Thần sắc Trần Bắc
Quang dịu lại, cười nói: “tin được ngươi thà lên trời đi.”
Kỳ Phượng Tường
nghiêm túc nói: “Tuần phủ Dự Nam Sử Tiêu Tiết, tháng trước gửi thư cho phụ thân
ta, nguyện bàn bạc với tướng quân, ngày công thành nhất định cùng hưởng. Ta
nghĩ tướng quân chiếm cứ thành Nhất Giang, dễ thủ khó công, hai nhà đánh nhau
không phải thượng sách. Hiện nay chư hầu nổi dậy, thế lực các nơi không dưới
mười nước. Trước mắt cứ làm bừa không bằng đợi một thời gian. Hai nhà chúng ta
hòa hoãn, Tắc Tiêu Tiết cũng không thể khinh động. Tướng quân nghĩ sao?”
Trần Bắc Quang cười
lạnh: “Đất hai nhà ta với nguơi kề nhau, sao có thể vĩnh viễn thái bình?”
Kỳ Phượng Tường đột
nhiên bật cười nói: “Ngày nay chúng ta hòa hoãn với nhau là thượng sách. Nhưng
nếu tướng quân đổi ý, vi thần cũng sẽ tận lực, ngày đó thăng thua thế nào tính
sau vậy.”
Trần Bắc Quang trầm
mặc một hồi lâu, vuốt râu nói: “thế điệt đúng là không hổ danh.”
Tô Ly Ly suýt nữa
thì phì cười, vừa rồi ông ta còn phẫn nộ đập bàn như muốn giết người, Kỳ Phượng
Tướng mới nói vài câu đã thành thế điệt, quả đúng như hắn nói, không cần thiết
phải thấp thỏm. Tên khốn họ Kỳ này hắn là sinh ra để lừa đảo.
Khuôn mặt lạnh lùng
không đổi, Kỳ Phượng Tường ném cho nàng ánh mắt đầy ẩn ý, Tô Ly Ly vội vàng
nghiêm mặt trở lại, chỉnh đốn trang phục tiến lên nói; “tướng quân rộng lượng,
nô tì có một thình cẩu.”
“Hử?” Trần Bắc
Quang nghi hoặc, “Ngươi có thỉnh cầu gì?”
Kỳ Phượng Tường
quát lên: “Ta đang cùng tướng quân nói chuyện, làm gì có chỗ cho ngươi xen
vào.” Hắn quay người sang Trần Bắc Quang nói: “gia nhân vô phép, xin tướng quân
thứ tội. Tiểu tì này vốn là thị nữ trong hoàng cung, lúc Bào Huy tàn sát may
mắn sống sót, ta nhập cung tiện cứu nàng ta, cho đi theo bên cạnh.”
Trần Bắc Quang tỉ
mỉ quan sát Tô Ly Ly mấy lần, lại làm như đã nghĩ nhiều quá rồi, “thế điệt đã
là long câu phụng sồ, đương nhiên sẽ có nhiều giai nhân bên cạnh.” Kỳ Phượng
Tường cười không nói, Tô Ly Ly lại cảm thấy rùng mình.
Nàng cố làm ra vẻ
bi thống, nói: “nô tì tử nhỏ đã không nơi nương tựa, đều nhờ nghĩa phụ dạy dỗ.
Ngày Bào Huy bức vua, nghĩa phụ sống chết không rõ. Mấy ngày nay nhờ công tử dò
la khắp nơi, mới biết được nghĩa phụ đang ở tướng quân phủ. Nô tì khẩn cầu được
gặp mặt.”
Trần Bắc Quang lờ
mờ chưa rõ, hỏi: “nghĩa phụ ngươi là ai?”
“Thị vệ trưởng của
tiên đế Thời Dịch Chi.”
“A..” Trần Bắc
Quang giật mình nói: “Hóa ra là hắn. Thời đại nhân với ta cũng từng có chút
giao tình, đúng là đang ở trong phủ ta, nhưng nếu cô nương muốn gặp cũng không
dễ.”
Tô Ly Ly hỏi: “Vì
sao lại vậy?”
Trần Bắc Quang than
thở: “Cô nương còn có điều không biết. Thời đại nhân cùng với tùy quân đều võ
công vốn là sâu không lường tới. Năm ngoái không hiểu vì sao khí mạch lại chạy
ngược chiều, phá tan yếu huyệt. Nay… Này giống như một kẻ điên, không ai dám
tới gần. Ta sợ hắn đả thương người khác, muốn nhốt hắn vào địa lao, hắn dùng
một chưởng đánh chết hai tên thị vệ, phải tốn công sức lắm mới dụ được hắn vào
nhà lao. Cô nướng nếu đi gặp hắn, bị hắn làm thương tổn thì không ai cứu được
đâu.”
Tô Ly Ly giật mình,
quay người nhìn Kỳ Phượng Tường, có chút do dự, Kỳ Phượng Tường kéo tay nàng
nói: “Ly Ly, trong lòng cô luôn muốn tìm ông ấy, chi bằng để ta cùng đi, đứng
nhìn từ xa có được không?” Tô Ly Ly bị hai tiếng “Ly Ly” của hắn chấn động rùng
mình, chỉ biết khẩn cầu: “tướng quân đại nhân, cho dù tinh thần của nghĩa phụ
không ổn, nô tì vẫn muốn đi gặp ông ấy.”
Trần Bắc Quang gật
đầu nói: “Nha đầu này của ngươi thật hiếu nghĩa. Người đâu, đưa vị cô nương này
đi tới thạch lao dưới đất.”
Kỳ Phượng Tường
cũng chắp tay nói: “vãn bối đi với cô ấy.”
Trần Bắc Quang vuốt
râu đồng ý.
Địa lao của Bắc Phủ
tướng quân, xung quanh đều âm khí tràn ngập, mỗi gian tường đá lại có gì đó cổ
quái. Mỗi bước đi đều có tiếng vọng vang dội. Vừa qua dãy bậc thềm đá dốc đứng
sâu ba trượng, lại bước vào bên trong tầm một trượng, thấy có một gian nhỏ. Bốn
phía đều là tường đá nhưng lại gồ gề mấp mô.
Thị vệ tướng quân
phủ thắp ngọn đèn, chỉ cho bọn họ: “mấy bức tường đá này đều là để khống chế
đại nhân, có lúc ông ấy điên cuồng, có lúc lại yên lặng, bọn ta chỉ có thể đợi
lúc ông ấy ngẩn người mà đưa đồ ăn nước uống xuống.”
Đến trước một cánh
cửa, trên đó có một lỗ rộng, thị vệ treo đèn lên vách đá, khom người nói: “Mời
cô nương xem.”
Tô Ly Ly đi đến
trước lỗ hổng đứng nhìn, một bóng người đang ngồi tựa vào vách tường đá xa nhất,
râu tóc lù xù che khuất hơn nửa khuôn mặt, chỉ có ánh đèn le lói chiếu bóng
dáng hắn lên tường, anh tuấn hư ảo. Tứ chi đều bị xích lên tường, mỗi dây xích
sắt đều to như ngón tay cái.
Kỳ Phượng Tường
hỏi: “có thể mở cửa ra được không?”
Thị vệ cả kinh nói:
“Không được không được. Công tử, người này nội lực hơn người, võ công vượt
trội, nếu ông ta phát điên thì không ai cản nổi đâu.”
Kỳ Phượng Tường
nói: “tay ông ta đều bị xích lại cả rồi, trước mắt cũng không xẩy ra việc gì
đâu. Trần tướng quân cho phép ta tới thăm ông ấy, nếu đến một câu cũng không
thể nói được khác nào vô tâm vô tính.”
Thị vệ lưỡng lự một
lát, “công tử đừng nán lại lâu, nhìn xong rồi ra đấy.” Lại lấy ra cái chìa khóa
mở cửa. Cái cửa sắt kia dày bảy tấc, khảm lên bức tường, từ từ mở ra.
Kỳ Phượng Tướng gật
đầu nói: “ngươi đi đi, bọn ta xem một chút rồi đi ra ngay.”
Thị vệ chạy như
trốn.
Tô Ly Ly đứng trước
cánh cửa, nhìn bóng người đang ngồi yên lặng phía trong. Kỳ Phượng Tường đặt
tay lên eo nàng, nói: “vào đi.”, như lôi nàng vào trong thạch thất.
Bóng người đang
ngồi hơi động đậy, chầm chậm quay đầu lại, nhìn không rõ mặt, hờ hững thờ ơ với
Tô Ly Ly.
Tô Ly Ly nhìn vào
góc nhà, cố gắng dùng giọng nói nhẹ nhàng hết sức hỏi: “Thời đại ca, trăng ở
Quế Viên này sao lại không sáng như ở Vi Sơn?
Thời Dịch Chi chầm
chậm ngẩng đầu lên lộ mặt ra, râu rối bù bay toán loạn, ánh mắt lại sáng ngời,
đồng tử đang đỡ đần dần dần tập trung, dừng lại nơi người Tô Ly Ly, nhìn nàng
một lượt từ đầu đến chân, tay chân vừa động đậy, xích sắt đã kêu loảng xoảng.
Hắn như bị kích động hay kinh ngạc, giọng nói lạo xạo như sỏi đá, “Tô cô nương,
... nàng… nàng quay lại rồi.”
Mấy tiếng “Tô cô
nương” vừa phát ra khỏi miệng hắn, trong đầu Tô Ly Ly như lóe lên tia chớp,
nhất thời hiểu rõ dụng ý của Kỳ Phượng Tường, bỗng chấn động, cứ sững sờ đứng
đó quên cả mở miệng.
Thời Dịch Chi suy
nghĩ hỗn độn, nhìn Tô Ly Ly, nhất thời lại có chút thất thần, “Không, không
đúng, Diệp phu nhân, nàng… nàng gả cho Diệp Tri Thu rồi.”
Kỳ Phượng Tường
đứng phía sau, thanh âm trầm thấp, không giục giã nhưng lại mang theo áp lực,
“Nói tiếp đi.”
Suy nghĩ Tô Ly Ly
như bị mấy lời này hút vào, máy móc hỏi: “Thời đại nhân, bảy năm không gặp, ngươi lại muốn
đuổi cùng sát tận sao?”
Lời vừa nói ra,
những ý nghĩ hỗn loạn trong đầu của Thời Dịch Chi đang ngừng lại lại như bị hòn
đá ném xuống mặt hồ yên ả, lập tức nổi sóng, lấy tay ông đầu, biểu hiện như
phát cuồng: “Không, không, ta là phụng mệnh hoàng đế, ta không giết nàng, ta
không giết nàng, ta không giết nàng…”
Hắn nội lựa mạnh
mẽ, thanh âm hùng hậu đập vào khiến tai Tô Ly Ly ù lên.
Kỳ Phượng Tường
lạnh lùng phun ra hai chữ: “tiếp tục.”
Tô Ly Ly hỏi: “Đồ
mà tiên đế đưa ngươi đâu rồi?”
“Đồ?” Tựa hồ như
hồi ức hắn bị cắt ngang, hắn không cần suy nghĩ nói ngay: “ở chỗ ta đây.”
“Đưa ta.”
Thời Dịch Chi mò
mẫm trong vạt áo ra một đoạn dây kết lại, liền cắt đoạn đầu đưa tới, mấy xích
sắt cũng theo động tác của hắn mà kêu loảng xoảng. Từ đoạn dưới sợi dây rơi ra
một vật mảnh, dài ba tấc, có phần giống tam lăng đao, chỉ là trên cạnh đao có
nhiều khía không đều nhau, như một chiếc chìa khóa.
Tô Ly Ly nhìn Kỳ
Phượng Tường một cái, Kỳ Phượng Tường không đổi sắc mặt gật gật đầu. Tô Ly Ly
bước tới trước cầm lấy chìa khóa, đang tính thu tay thì bị Thời Dịch Chi tóm
lấy cổ tay kêu lên: “Từ Tu, Từ Tu, nàng đừng đi!”. Lực hắn mạnh, siết Tô Ly Ly
rên “a” một tiếng, muốn thoát ra nhưng vô ích.
Kỳ Phượng Tường
trầm giọng nói: “thuận theo hắn mà nói.”
Tô Ly Ly được hắn
nhắc, nhịn đau cầu khẩn: “ta không đi, ta không đi, Thời đại ca, huynh bỏ tay ta ra. Thời Dịch Chi lẳng
lặng buông tay, nhìn Tô Ly Ly không chớp mắt.Ái mộ, tương tư, bi ai, trăm vị
trộn lẫn trong hồi ức. Tô Ly Ly nhìn vào mắt hắn, ổn định tinh thần lại, nhìn
hắn cười nhẹ nhàng nói: “huynh đừng làm loạn nữa được không, ta đi lấy chút
nước mang vào.”
Thời Dịch Chi gật
đầu, Tô Ly Ly xoay người cầm chìa khóa kia dắt vào thắt lưng, cố gắng kiềm chế
bản thân không được chạy, đi ra ngoài có chút khí chất tiểu thư, Kỳ Phượng
Tường cúi đầu nói: “Cô từ từ đi ra ngoài.”
Tô Ly Ly nghe lời,
lúc đi đến cạnh cửa, Thời Dịch Chi đột nhiên phát hiện còn có Kỳ Phượng Tường,
bỗng nhiên đứng lên nói: “Ngươi là ai?”
Tô Ly Ly sững sờ,
Kỳ Phượng Tường không nói câu gì, đưa tay phía sau ra hiệu nàng đi.
Tô Ly Ly vén váy
vừa đến cửa, Thời Dịch Chi rống to một tiếng kêu Tô Ly Ly quay lại. Hắn tuy bộ
dạng tiều tụy nhưng thân thế linh động, vừa giãy dụa thì bị dây xích chặn lại.
Kỳ Phượng Tường một tay đẩy Tô Ly Ly rời khỏi địa lao, kêu nàng “Chạy mau!”,
tay kia đóng lại cánh cửa sắt dày trịch, vừa kéo lại thì nghe “rầm” một tiếng. Thời
Dịch Chi giãy dụa bổ nhào vào phía trên cửa sắt, tập trung nội lực đập vào bức
tường sắt, lại ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng như phát cuồng.
Âm thanh dội vào
mấy bức tường, Kỳ Phượng Tường cảm thấy khí phủ chấn động, bị nội lực của hắn
ta làm tổn thương. Vận lực áp chế chân khí, một tay kéo Tô Ly Ly chạy nhanh ra
khỏi địa lao. Vừa mới thấy ánh sáng, Kỳ Phượng Tường đã nghe thấy động tĩnh
dưới đất, thả Tô Ly Ly ra nói: “Trốn khỏi chỗ này.” Tô Ly Ly ngẩn người một
lúc, vất vả tìm đường. Nhưng đang ở sân tập võ nơi hậu viện, bốn phía đều là
tường bao vây. Kỳ Phượng Tường thấy tình hình này có chút bực bội, đẩy nàng đi
trước, “chạy theo hướng đó, nhanh nhẹn lên một chút.”
Tô Ly Ly vừa chạy
vài bước, liền nghe thấy phía sau có tiếng còi. Nàng dừng chân quay lại nhìn,
thấy Thời Dịch Chi đã đuổi tới. Hai toán thị vệ tướng quân phủ vừa cản một chút
đã bị hắn vung tay lên quét sạch, nhắm thẳng vào Kỳ Phượng Tường. Kỳ Phượng
Tường không dám tiếp chiêu, thuận tay lấy ra một thanh nhật nguyệt đao ném tới.
Thời Dịch Chi phất tay áo, đẩy đao trở lại. Kỳ Phượng Tường đã chuẩn bị tinh
thần, tránh được một đòn của hắn, trong chốc lát đã tránh được bảy tám chiêu.
Tô Ly Ly đứng đực
ra một lúc, nhớ tới tình cảnh ngày trước, mẫu thân Tô Từ Tu nói: “Ngươi muốn
đuổi cùng sát tận sao?” Vị thúc thúc áo gấm kia phất tay áo, đánh một chưởng về
phía phụ thân, Tô Từ Tu bổ nhào lên người trượng phu… Người nọ đứng trong mưa
thảm thiết, “Từ Tu, không phải ta muốn giết muội…”, Trình thúc kéo tay nàng
nói: “tiểu thư đi mau!” Trận mưa như trút nước che đi tiếng bước chân của đứa
nhỏ đang chạy trốn.
Tô Ly Ly xoay người
bước nhanh về phía trước, lớn tiếng nói: “Thời Dịch Chi, ngươi dừng tay!”
Thời Dịch Chi vừa
nghe nàng kêu, cảnh vật trước mắt có chút mơ hồ gợi lại hồi ức, vừa sao nhãng
một khắc, Kỳ Phượng Tường thoát ra được. Không ai biết tâm trí Thời Dịch Chi
biến đổi thế nào, là do cảnh trước mắt làm xúc động, hay là đã quên tất cả,
nhưng đột nhiên mắt hắn đỏ ngầu lên như nhập ma, đại khai sát giới, cả người
quỷ mị, trong nháy mắt đã đánh ngã hai tên thị vệ.
Kỳ Phượng Tường
kinh hãi nói: “Không xong rồi, chân khí của hắn đã phá tan huyệt bách hội rồi.”
Tô Ly Ly vội vàng
hỏi “vậy thì như nào?”
“Tức là hoàn toàn
bị điên!” Kỳ Phượng Tường vừa chắn cho nàng, vừa cố gắng đánh cản Thời Dịch Chi.
Sát khí ập vào mặt nhưng lại khiến bọn họ đứng không vững.
Thời Dịch Chi đánh
ra chưởng thứ hai, một thân ảnh mảnh mai lộ ra, tóc xanh rũ xuống, đứng chắn
trước Kỳ Phượng Tường. Trong chốc lát, Thời Dịch Chi sớm đã hoa mắt ù tai thần
trí hỗn độn nhớ lại khoảnh khắc chân thật kia, khiến hắn từ đó về sau mười năm
ngày đêm đều không thể quên được.Sát ý mạnh mẽ vừa rồi đột nhiên ngừng lại, hồi
ức mạnh mẽ đã vượt qua giới hạn của cơ thế, một chưởng vừa đánh ra không ngờ
lại thu hồi lại, thủ tam dương kinh (*) hồi phục, hồi lại huyệt Bách Hội,
nghịch xung huyệt thiện trung.
(*)Ba đường trong
12 đường kinh mạch. Tức là Thủ dương minh đại trường kinh, Thủ thiếu dương tam
tiêu kinh, Thủ thái dương tiểu trường kinh. Đường tuần hành của 3 kinh này bắt
đầu từ bàn tay qua phía ngoài cẳng tay và cánh tay, tận cùng ở vùng đầu.
Tô Ly Ly đứng chắn,
Thời Dịch Chi dừng tay, Kỳ Phượng Tường kéo nàng nhảy lùi lại, tất cả đều xẩy
ra trong chớp mắt. Kỳ Phượng Tường rơi xuống đất cách đó hơn trượng, Tô Ly Ly
nằm bất động trong lòng hắn. Hắn cả kinh liền xem xét mạch đập của nàng, mạch
hỗn độn dồn dập không thôi. Lúc nãy Thời Dịch Chi công lực thâm hậu, chiêu đánh
ra như hồng thủy trút xuống, tuy rằng đã thu tay lại đúng lúc nhưng Tô Ly Ly
vẫn bị khí lực hắn đánh hôn mê bất tỉnh.
Tuy nhiên càng là
nội lực hùng hậu thì lúc phát lực càng không dễ dàng dừng lại. Kinh mạch Tô Ly
Ly không bị tổn thương, chỉ ngất đi, Thời Dịch Chi thu lại nội lực toàn thân,
nghịch xung kinh mạch, Kỳ Phượng Tường nắm chặt Tô Ly Ly, nhìn chăm chú Thời
Dịch Chi như nhìn đại địch, đang xem phen này khí mạch xung đột thì hắn sẽ càng
điên cuồng hơn hay kinh mạch bị tổn thương mà chết.
Nhưng Thời Dịch Chi
lại im lặng không động tĩnh đứng đấy, ánh mắt như có như không mờ mịt, có chút
không hiểu nhìn vào tay mình. Cứ đứng như vậy một lúc lâu, chân trái hắn vừa
động đậy, tay Kỳ Phượng Tường lại chuẩn bị như muốn tiếp ứng. Thời Dịch Chi lại
lùi từng bước, chậm rãi lùi một bước, lại lùi một bước, quay người hướng đến
vách tường, khinh công siêu phàm, nhảy vọt ra ngoài.
Ở cửa ngách, thị vệ
của tướng quân phủ ló đầu ra, thấy ma đầu đã chạy mới dũng mãnh đi vào võ đài.
Kỳ Phượng Tường thần sắc lạnh lùng, nhìn về hướng hắn vừa đi, gặp Trần Bắc
Quang cũng tiến vào, đang nghe thị vệ giải thích, Kỳ Phượng Tường lấy chìa khóa
đang dắt nơi thắt lưng Tô Ly Ly giấu vào tay áo mình, bế nàng đứng lên, thản
nhiên nói: “Trần tướng quân, Ly Ly bị dọa đến hôn mê rồi, ta cũng không tiện ở
đây lâu, xin cáo từ trước.”
Trần Bắc Quang
thong thả đi đến chỗ hai người bọn họ, nhìn Tô Ly Ly nói: “Thế điệt không phải
cái gì cũng biết, những vách tường trong địa lao của ta đều khảm ống sáo đồng.”
Hắn ngẩng đầu nhìn Kỳ Phượng Tường, “Các ngươi nói gì trong lao, ta đều nghe
thấy được.”
Kỳ Phượng Tường mỉm
cười: “Nghe thấy gì cơ?”
“Cái gì tiên đế
vậy?” Trần Bắc Quang cũng không diễn với hắn.
Kỳ Phượng Tường
thần sắc không thay đổi, “Ta cũng không biết là chuyện gì, chưa kịp suy nghĩ.
Chi bằng tướng quân thay ta xem thử.” Tay phải hắn ôm Tô Ly Ly, tay trái mò vào
thắt lưng nàng.
Trần Bắc Quang thấy
hắn biết điều như thế, trái lại lại có chút cảnh giác. Chỉ thấy Kỳ Phượng Tường
mò mẫm trên người Tô Ly Ly một lúc lâu, đưa ra một chiếc khăn tay đầy chữ. Đến
Kỳ Phượng Tường cũng không biết đó là vật gì, thong thả giũ ra, lại chậm rãi
đưa cho Trần Bắc Quang.
Trần Bắc Quang vừa
nhìn thấy liền run rẩy, nhìn kỹ lại, rồi nhíu mày bối rối. Tay nhận lấy chiếc
khăn tay, nhìn thấy chữ viết tinh tế kia, run giọng đọc: “Khẳng tương bạch thủ
ước, hoán tác phù bình tụ…”
Ông ta thất thố nắm
chặt lấy tay áo Kỳ Phượng Tường: “Vật này… vật này từ đâu mà có? Nàng ấy ở đâu”
Kỳ Phượng Tường
quan sát sắc mặt, bình tĩnh trả lời ngắn gọn: “Thời Dịch Chi đưa.”
Trần Bắc Quang nếu
chịu suy nghĩ một chút, sẽ biết ngay là chiếc khăn tay trắng tinh này không thể
lấy từ trên người Thời Dịch Chi. Hai người Kỳ, Tô kiếm được cái này từ trong
lao, chắc hiểu rõ chuyện là thế nào. Thế nhưng ông ta lại đứng vụt dậy, vẫy
tay, “đi theo ta!”, kéo đội thị vệ ra cửa ngách theo hướng Thời Dịch Chi vừa
rời đi.
Kỳ Phượng Tường
bàng quan nhìn mọi người đi mất hút, thần sắc tuấn tú mang theo vài phần mỉa
mai. Cúi đầu nhìn Tô Ly Ly đang ngất xỉu trong vòng tay hắn, liền thu lại nụ
cười, ôm nàng đứng dậy, lập tức đi ra hướng cửa chính tướng quân phủ.